Căn Hộ Số 404 - Chương 1: Người Thuê Mới
Cập nhật lúc: 2025-11-04 14:28:04
Lượt xem: 5
Buổi chiều, mưa rơi lất phất, bầu trời xám đục như một tấm vải cũ vắt kiệt màu. Giữa con phố nhỏ lổn nhổn những vũng nước và hàng dây điện đan chằng chịt, Linh kéo vali bước sân chật chội của khu chung cư cũ. Tòa nhà tuổi đời hơn ba mươi năm, sơn tường bong tróc từng mảng, cửa sắt rỉ sét và hành lang tỏa mùi ẩm mốc ngai ngái.
Cô dừng mái hiên, siết chặt chùm chìa khóa mới tay. Mảnh giấy ghi địa chỉ vẫn còn ướt mưa: “Căn hộ 404 – Tầng 4 – Khu C.”
Giá thuê rẻ đến khó tin: chỉ bằng một nửa những nơi khác quanh đây. Với một mới đến thành phố, thu nhập bấp bênh như Linh, đó là một cơ hội quá để bỏ qua.
Bà chủ nhà xuất hiện ở tầng trệt, dáng gầy gò, mái tóc bạc cột gọn gáy. Giọng bà khàn đặc, vang lên trong hành lang lạnh:
“Cô Linh ? Căn hộ ở tầng bốn, cuối dãy. Ở đây tường mỏng lắm, thấy tiếng lạ thì cứ mặc kệ. Đừng khỏi phòng lúc nửa đêm là .”
Linh thoáng rùng , nhưng chỉ gượng. Cô nghĩ chắc bà già chỉ dọa thuê mới cho vui.
Cầu thang sắt kêu cót két mỗi khi cô đặt chân lên. Tầng bốn tối hơn hẳn các tầng ; bóng đèn hành lang lập lòe, sáng lúc tỏ lúc mờ. Cửa các căn hộ đều đóng im ỉm. Ở cuối dãy, cánh cửa màu xám nhạt lộ con 404 tróc sơn, chỉ còn vết hằn mờ mờ.
Khi tra chìa khóa ổ, Linh thấy tiếng gió rít qua khe cửa, giống như thở ai đó khẽ phả từ bên trong.
Căn hộ nhỏ, tầm ba mươi mét vuông. Sàn gỗ cũ, một chiếc giường sắt đặt sát tường, tủ lạnh mini, và duy nhất một tấm gương lớn dựa góc phòng. Cửa sổ xuống con hẻm hẹp phía , nơi ánh đèn vàng nhạt phản chiếu lên những vũng nước mưa.
Cô thở dài. Ít vẫn sạch sẽ, yên tĩnh — và rẻ.
Tối đó, khi thành phố chìm màn mưa đen đặc, Linh bật đèn ngủ, bản vẽ cho dự án thiết kế sắp tới. Gần nửa đêm, giữa yên tĩnh đặc quánh, một âm thanh lạ vang lên:
Cộc… cộc… cộc.
Ba tiếng gõ, đều đặn, khẽ khàng, như từ bên tường vọng .
Cô dừng tay, nghiêng đầu lắng . Ba tiếng nữa. Vẫn nhịp đó, vẫn nhẹ như ai dùng ngón tay gõ nhịp. Linh cau mày, đoán chắc là hàng xóm. khi nhớ lời bà chủ — “Tường mỏng lắm, đừng bận tâm…” — cô chỉ khẽ nhún vai, đeo tai tiếp tục việc.
Gần một giờ sáng, tiếng gõ vang lên, sát hơn, rõ hơn. Cô dậy, áp tai bức tường bên . Không tiếng , chỉ âm thanh rỗng rỗng của gió. Linh gõ ba tiếng, trêu đùa:
“Ai đấy? Gõ nhịp gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/can-ho-so-404-ujas/chuong-1-nguoi-thue-moi.html.]
Không hồi đáp.
Cô khẽ, bàn. đúng lúc , từ phía tường vang lên tiếng đáp, chậm rãi, nặng hơn hẳn:
Cộc… cộc… cộc.
Ba tiếng y hệt. Như thể ai đó đang trả lời.
Linh lạnh sống lưng. Cô bước hành lang, sang căn hộ bên cạnh – 403. Ổ khóa phủ đầy bụi, tay nắm gỉ sét, cửa niêm kín. Cô thử gõ, tiếng vọng rỗng như thùng kim loại. Không ai sống trong đó cả.
Trở về phòng, Linh khóa chặt cửa, cố gắng tự trấn an: “Chắc là đường ống nước.” càng về khuya, âm thanh càng dồn dập, xen lẫn những tiếng như móng tay cào nhẹ gỗ.
Đồng hồ nhích qua 2 giờ sáng. Linh giường, mắt mở trừng trừng trần nhà. Bóng đèn ngủ nhấp nháy, phát ánh sáng yếu ớt. Cô , vô tình liếc thấy tấm gương lớn tựa tường đối diện.
Trong gương, căn phòng phản chiếu hảo. một điều khiến cô sững : giường trong gương, cô.
Thay đó, là một khác – một dáng co gối, tóc dài buông xõa, gương mặt khuất làn tóc đen dày.
Tim Linh đập dồn. Cô nhổm dậy, tấm gương – trống trơn. Chỉ là ảo giác thôi, cô tự nhủ. Ánh sáng chập chờn, bóng tối, mệt mỏi, tất cả đ.á.n.h lừa mắt .
Cô dậy định kéo rèm che gương , nhưng khi chạm tay mép gương, lạnh tỏa khiến đầu ngón tay cô tê buốt. Một vệt nước loang xuất hiện mặt gương, như thở phả từ bên trong. Rồi giữa làn sương đó, một dấu tay in rõ ràng — năm ngón tay gầy dài, ấn mạnh mặt kính từ phía bên .
Linh hét nhỏ, lùi va tường. Đèn vụt tắt. Phòng chìm trong bóng tối đặc quánh. Chỉ còn tấm gương phản chiếu một ánh đỏ mờ mịt, như gì đó đang rực lên phía trong.
Rồi — cộc, cộc, cộc — ba tiếng gõ vang lên, từ tường, mà từ trong gương.
Sáng hôm , ánh nắng mờ nhạt lọt qua cửa sổ. Linh tỉnh dậy sàn, đầu đau nhức. Tấm gương vẫn ở nguyên chỗ cũ, mặt kính trong veo, còn dấu vết nào. Cô kiểm tra xung quanh: cửa khóa trong, dấu hiệu đột nhập.
Cố coi như giấc mơ, Linh thu dọn đồ đạc chuẩn ngoài. khi liếc xuống mặt bàn, cô thấy một vệt nước dài nhỏ xuống từ mép gương, loang mặt gỗ. Dòng nước chảy ngoằn ngoèo tạo thành ba con mờ nhạt: 4 0 4.
Linh sững, cổ họng khô khốc. Từ lưng, giọng bà chủ nhà vang lên qua khe cửa, khàn đặc như đêm qua:
“Cô ngủ chứ? Phòng đó… lâu mới ở qua đêm.”