Hai ngày khi rời khỏi khu chung cư, Linh vẫn ngủ nổi.
Hễ nhắm mắt , cô thấy đôi mắt trống rỗng – trơn nhẵn như hai hốc tối, cô qua lớp gương vỡ. Tiếng gõ cộc, cộc, cộc cứ vang lên đó trong đầu, đều đặn như nhịp tim lạ lùng.
Cô cố thuyết phục bản rằng thứ chỉ là ảo giác. Căng thẳng, mất ngủ, ám ảnh, tất cả hợp lý nếu xét theo tâm lý học. một điều Linh thể nào lý giải: bản vẽ dự án – tệp tài liệu quan trọng nhất mà cô đang thuê cho công ty thiết kế – biến mất. Cô chắc chắn để nó trong căn hộ 404, ngay bàn, tối hôm đó.
Không còn cách nào khác, Linh quyết định .
Buổi chiều trời âm u. Khi cô đến khu chung cư, cơn mưa nhẹ rơi xuống, mùi ẩm mốc nơi hành lang ùa về như ký ức kịp phai. Bà chủ nhà thấy cô, thoáng ngạc nhiên, chỉ :
“ tưởng cô luôn .”
“… để quên ít đồ. Chắc chỉ lấy ngay.”
“Tùy cô. nhớ khóa cửa cẩn thận. Tầng bốn dạo … kỳ lạ lắm.”
Bà câu cuối cùng với giọng khàn khàn, mắt liếc lên cầu thang, .
Linh hít sâu, từng bước leo lên. Cầu thang vẫn kêu cót két, hành lang vẫn lập lòe ánh sáng yếu ớt. Cửa 404 đóng kín, nhưng chìa khóa vẫn vặn, như từng .
Cánh cửa mở , và thứ mùi lạnh buốt quen thuộc tràn . Căn phòng vẫn y nguyên: giường sắt, cửa sổ xám, và tấm gương – bóng loáng, một vết nứt.
Trên bàn, tệp bản vẽ ngay ngắn. Linh mím môi, bước tới cầm lấy. Một tiếng “soạt” khẽ vang – như tiếng vải kéo nhẹ lưng. Cô phắt .
Không ai. trong gương, bóng cô đang mặt về hướng khác – thẳng cửa sổ.
Cô im, lạnh sống lưng. Bóng trong gương từ từ , đối diện với cô, khẽ hé môi.
Không âm thanh, nhưng Linh rõ ràng hình dạng đôi môi đó: “Ở .”
Một cơn gió lạnh buốt thổi ngang qua phòng. Cửa sổ bật mở, rèm bay phần phật. Giấy tờ rơi tán loạn. Linh vội cúi nhặt, nhưng khi ngẩng lên, tấm gương phản chiếu cô nữa.
Thay đó, là hình ảnh của căn phòng — giống hệt — nhưng một phụ nữ đang giường, lưng .
Linh run rẩy. Người đó bắt đầu chuyển động. Từng động tác chậm chạp, nặng nề. Cô cúi đầu, đưa tay lên, chải mái tóc dài đen ướt như bước từ mưa.
Âm thanh vang lên, khàn đặc như gió luồn qua kim loại:
“...Linh...”
Giọng phát từ gương. Không to, nhỏ, nhưng rõ ràng như thể ai đang thì thầm sát tai cô.
“Linh... đừng ...”
Cô bật lùi , va mép bàn, tệp bản vẽ rơi xuống sàn. Giọng tiếp tục vang lên, kéo dài, nặng trĩu:
“Ở ... với tao...”
Rồi tấm gương chợt tối sầm, mặt kính chuyển sang màu xám đặc, những vệt nước bắt đầu chảy dọc xuống như m.á.u loãng. Từng giọt rơi xuống nền, để dấu đỏ nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/can-ho-so-404-ujas/chuong-2-tieng-goi-trong-guong.html.]
Linh hét lên, lao cửa. tay nắm cửa trơn tuột như dính dầu, thể mở. Cô đập mạnh, hét gọi:
“Cứu ! Có ai !”
Không tiếng trả lời. Căn phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng nhỏ giọt đều đặn. Cô : tấm gương giờ mờ mịt, nhưng một bàn tay từ trong đó thò – gầy, dài, trắng bệch, móng tay đen sậm.
Nó chạm mép bàn, chậm rãi bò ngoài như một sinh vật đang cố thoát khỏi kén. Linh lùi , ngã khuỵu. Từ trong gương, nửa phụ nữ trồi , mái tóc ướt sũng quấn quanh mặt.
“Trả ... cho tao...” – giọng gằn từng chữ, khàn đục như bóp nghẹt.
Linh xuống tay – tệp bản vẽ. Cô hiểu. “Trả cái gì? ... lấy gì hết!”
Người phụ nữ dừng , nghiêng đầu, mái tóc rũ xuống che khuôn mặt. Một lát , cô giơ tay, chỉ tờ giấy rơi khỏi bản vẽ. Linh cúi : đó là bản thiết kế sơ đồ căn hộ 404, nhưng bản vẽ, ngoài những đường kẻ cũ kỹ, còn một phòng nhỏ đ.á.n.h – giữa 403 và 404 – gạch chéo bằng mực đỏ.
Linh choáng váng. Trên bản đồ gốc của tòa nhà… hề căn 404.
Giọng vang lên, gần hơn, giận dữ hơn:
“Tao... từng rời khỏi đây...”
Bàn tay lạnh buốt túm lấy cổ tay Linh. Cô hét lớn, giật mạnh . Cảm giác như lôi trống rỗng. Mọi thứ xoay cuộn, tối sầm .
Khi Linh tỉnh dậy, cô giường sắt, ánh chiều tàn chiếu qua rèm cửa. Căn phòng im ắng. Tấm gương vẫn ở chỗ cũ, nguyên vẹn, sáng trong. Không dấu vết của phụ nữ, vệt nước, máu, bản vẽ.
Cô bật dậy, hoảng loạn tìm quanh. thứ sạch sẽ như từng chuyện gì xảy .
Tiếng gõ vang lên.
Cộc... cộc... cộc.
Ba tiếng, nhịp điệu quen thuộc.
Linh cứng . Tiếng đó đến từ tường, mà từ bên trong tủ quần áo.
Cô run rẩy bước đến. Cánh cửa tủ khẽ rung, mở – bên trong tối đen. Một cơn gió lạnh thốc , tóc cô bay ngược. Và trong tấm gương đối diện, Linh thấy rõ: bản đang trong tủ, ngoài, ánh mắt vô hồn.
Tiếng gõ vang, thứ ba.
Cộc... cộc... cộc.
Sáng hôm , dân quanh chung cư thấy bà chủ nhà hớt hải chạy khỏi khu C. Khi họ hỏi, bà chỉ run rẩy :
“Căn hộ đó... đêm qua mở đèn...”
khi bảo vệ lên kiểm tra, căn hộ 404 trống rỗng.
Giường sắt bụi phủ dày, tấm gương nứt dọc từ xuống .
Và mặt bàn, một tờ giấy duy nhất — bản vẽ sơ đồ căn hộ, với nét chữ nguệch ngoạc ghi ở mép giấy:
“ vẫn ở đây.”