Tống Văn Sương đỡ Từ Viễn Châu  sô pha phòng khách  nghỉ, loay hoay mang nước cho   uống, còn chạy  pha nước mật ong cho   giải rượu.
 
“Anh thật sự yêu cô .”
 
Từ Viễn Châu   sô pha, rút  một hộp nhẫn từ trong túi áo, mở , Tống Văn Sương  thấy chiếc nhẫn kim cương, bàng hoàng mở to mắt. Từ Viễn Châu…  mua nhẫn… Anh thật sự định cầu hôn Ninh Noãn Noãn!
 
“Anh vốn  mua nhẫn định cầu hôn Noãn Noãn, nhưng Ninh Lăng Trần tìm ,      xứng đáng,   rời xa Noãn Noãn.”
 
Từ Viễn Châu cúi đầu, bật .
 
Từ nhỏ,    luôn sống  cái bóng của  trai,  tự ti, luôn cố tỏ vẻ bất cần bằng cách nổi loạn gây rắc rối, nhưng thật    luôn thấy mặc cảm.
 
Từ Viễn Châu từng quen  nhiều cô gái, nhưng chỉ  Ninh Noãn Noãn là    thật sự yêu, là  khiến   động lòng. Anh   lén lên kế hoạch cho đám cưới, thậm chí còn tìm  vô  tạp chí váy cưới, còn  tự thiết kế cho Ninh Noãn Noãn một bộ váy riêng.
 
Chỉ là   giận dỗi, rời  nửa tháng,  mà Ninh Noãn Noãn   cần   nữa.
 
Tống Văn Sương  chằm chằm  chiếc nhẫn, mắt đỏ hoe, cô  bất ngờ giật lấy chiếc nhẫn.
 
“Để em  giúp  giải thích với  !”
 
-
 
“Tiểu Văn Tử,  , ông xã  tặng hoa cho  đấy,  ?”
 
Tối hôm , Tống Văn Sương đến nhà Ninh Noãn Noãn chơi, Ninh Noãn Noãn ôm một bó hoa to khoe với cô . Trong bó hoa  hoa ly, hồng đỏ, cả hoa tuyết xanh, trông  ~
 
Bỗng nhiên, Tống Văn Sương giật lấy bó hoa của Ninh Noãn Noãn  ném lên sô pha.
 
“Cậu  gì !”
 
Ninh Noãn Noãn vội vàng nhặt  bó hoa, vài cánh hoa  rơi xuống,  cả đóa  gãy, cô xót xa vô cùng.
 
“Noãn Noãn, hôm nay Từ Viễn Châu  uống say , nôn thốc nôn tháo  ngừng.”
 
“Liên quan gì đến .”
 
Ninh Noãn Noãn chẳng mảy may quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cap-doi-hai-mat/chuong-15.html.]
 
Tống Văn Sương lấy  chiếc nhẫn, giơ lên  mặt Ninh Noãn Noãn: “Từ Viễn Châu vốn định cầu hôn , là  trai  gặp  , chê bai   thậm tệ, Từ Viễn Châu vốn nhạy cảm,  chịu nổi sự kích động nên mới nổi giận mà mắng ,   thật lòng với  đấy.”
 
“Trời ơi!”
 
Ninh Noãn Noãn bắt đầu thấy phiền: “Liên quan gì đến ,   chia tay   .”
 
“Ninh Noãn Noãn!”
 
Tống Văn Sương hét lên,  Ninh Noãn Noãn giật , cô  nghiến răng, gay gắt : “Cậu  tim  ! Ban đầu chính  để ý Từ Viễn Châu, giả vờ té ngã  giả bệnh để theo đuổi  ! Mình  bảo , nếu  thật lòng thì đừng quấy rầy  ! Từ Viễn Châu   loại công tử trăng hoa như lời đồn! Cậu  là  thật lòng mà!”
 
“ , lúc đó  thật lòng, nhưng  đó  chán ,  còn thích   nữa.”
 
Ninh Noãn Noãn  như một lẽ đương nhiên, chẳng chút áy náy: “Kết hôn còn  thể ly hôn,  với   chỉ là yêu đương thôi thì tại   thể chia tay. Mình  còn thích  , chẳng lẽ  chịu ấm ức ở bên   ? Mình   điên.”
 
“Ninh Noãn Noãn! Cậu thật là vô lương tâm! Dựa  gì mà   đối xử với Từ Viễn Châu như ?”
 
“Mình đối xử với   như thế nào?”
 
Ninh Noãn Noãn cũng cảm thấy oan ức, mắt đỏ lên, cô buồn vì Tống Văn Sương  chẳng  về phía !
 
Ninh Noãn Noãn bụng đầy ấm ức: “Mình   ngủ với  , cũng  khiến    bầu mà  chịu trách nhiệm. Anh   vui thì cứ  quán bar ôm ấp, hôn hít, nhảy nhót với các cô gái nóng bỏng,    gì  chứ? Mình   là thùng rác,    thu hồi rác rưởi!”
 
“Từ Viễn Châu dù  ham chơi cũng vẫn hơn  trai , ít nhất     là đồng tính! Sạch sẽ hơn  !”
 
Trong lúc kích động, Tống Văn Sương hét lớn.
 
Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên im lặng, Ninh Noãn Noãn  chằm chằm  Tống Văn Sương,   một lời, bầu  khí trong phòng đầy căng thẳng.
 
“Anh   gì mà  sạch sẽ. Anh  là đồng tính, nhưng   chỉ  một mối quan hệ với Cố Phong Diệp thôi. Còn Từ Viễn Châu  ngủ với bao nhiêu cô gái ,   mười  ,  đây   còn từng qua đêm với  khác.”
 
Tống Văn Sương hối hận vì   những lời  nên , nhưng cô  cũng đang tức giận,  chịu xin .
 
Lúc , Ninh Noãn Noãn cũng chẳng cần lời xin  của cô  nữa.
 
“Tống Văn Sương, hôm nay  đến đây hét  mặt , chẳng  vì  thích Từ Viễn Châu ? Anh    bỏ, đau lòng đến mức mượn rượu giải sầu,  thấy xót cho   đúng ? Cậu xót     đến đây dùng đạo đức trói buộc ? Nếu   bản lĩnh thì tự  mà an ủi  , đừng      bộ đến đây xúi   ! Cậu  !”