“Sao   đến đây…”
 
Ninh Noãn Noãn hoảng hốt đến sắc mặt tái mét, giọng  run rẩy.
 
“Anh đến cũng  một lúc , thấy em ngủ say quá nên   đ.á.n.h thức.”
 
“…”
 
Ninh Noãn Noãn lạnh cả sống lưng, đến một lúc  ? Cô   mớ chứ? Cô    năng lung tung, gãi ngứa, đ.á.n.h rắm  ngủ trong tư thế  xí như ếch đang xoãi chân chứ!
 
Anh cô bảo là tư thế ngủ của cô   đó…
 
Lục Yến đột nhiên co chân, dịch sát  trong giường  kéo Ninh Noãn Noãn  lên đùi .
 
Xong , tối qua cô  đ.á.n.h răng kỹ  nhỉ? Không lẽ vẫn còn mùi thịt nướng , để  bằng chứng mất ?
 
Ninh Noãn Noãn vội  đầu sang hướng khác để thoát tội.
 
 Lục Yến  nâng tay, đặt lên má cô  hôn xuống.
 
Ninh Noãn Noãn toát mồ hôi hột, như cơn mưa xối xả hôm Lục Y Bình* đến nhà họ Lục đòi tiền và  quất roi.
 
*Nữ chính bộ phim Tân dòng sông biệt ly.
 
“Em... em còn  đ.á.n.h răng…”
 
Ninh Noãn Noãn vội vàng thoát khỏi nụ hôn của Lục Yến, giọng  run run.
 
Anh hôn cô,    phát hiện mùi thịt nướng còn sót  trong miệng cô  đây!
 
Lục Yến   cô, đột nhiên  tay, ép Ninh Noãn Noãn xuống giường, hai tay chống hai bên gối, đôi mắt đen sâu thẳm  cô chăm chú.
 
Anh... ánh mắt  của  là ...
 
Là  ngửi thấy mùi thịt nướng cô ăn tối qua  ?
 
Ninh Noãn Noãn trừng đôi mắt to tròn long lanh  Lục Yến, đầu óc  lơ đãng bay khắp nơi, vòng quanh cả trái đất mấy .
 
“Phì.”
 
Lục Yến bật ,  nhẹ nhàng hôn lên tóc Ninh Noãn Noãn,  là chóp mũi, gò má, cuối cùng là đôi môi đầy đặn đỏ hồng của cô, trông như một đóa hoa hồng rực rỡ, kiều diễm vô cùng.
 
“Sao em  đáng yêu thế  chứ, bộ dạng khi   cũng đáng yêu, dáng ngủ cũng đáng yêu.”
 
Lục Yến  khẽ, ánh mắt  nóng bỏng, cúi đầu hôn lên đôi môi Ninh Noãn Noãn...
 
…
 
Hoá  nụ hôn trong truyền thuyết là thế  , quả nhiên là  thể    thiếu oxy thật.
 
Ninh Noãn Noãn  trong vòng tay của Lục Yến,   mềm nhũn, thở từng nhịp nhỏ, hai tay nắm chặt ống tay áo của .
 
“Chưa từng hôn ai ?”
 
Lục Yến thì thầm bên tai cô,  thở của  phả  tai cô, ấm nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cap-doi-hai-mat/chuong-26.html.]
 
Ninh Noãn Noãn theo bản năng lắc đầu,  cô phát hiện Lục Yến đang , ánh mắt sáng rỡ, trông  vui.
 
“Anh…   ngoài … Em  dậy …”
 
Ninh Noãn Noãn đỏ mặt, đuổi   ngoài. Giờ cô đang  ngượng,   đối diện với Lục Yến.
 
“Vậy dậy nhanh lên,  trai bảo  gọi em xuống ăn sáng đấy.”
 
Sau khi Lục Yến , Ninh Noãn Noãn lập tức hà   lòng bàn tay để kiểm tra miệng   mùi . Ừm,  .  cô vẫn  yên tâm, l.i.ế.m nhẹ  lòng bàn tay  ngửi thử.
 
“Phù…  tươi mát.”
 
Ninh Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm.
 
Nghe  Tống Văn Sương   trai nhốt trong nhà, còn  đ.á.n.h nữa, cấm  cho  ngoài.
 
Tống Văn Sương cũng  gọi điện cho Ninh Noãn Noãn.
 
“Cậu  chắc hận  lắm.”
 
Ninh Noãn Noãn thật sự lo lắng, nên  chủ động gọi cho Tống Văn Sương, nhưng phát hiện cô bạn   chặn  của cô.
 
“Hầy,   thường   thấu hiểu,  chỉ   cho   thôi mà.”
 
Ninh Noãn Noãn buồn bã, nhưng cũng  gọi tiếp nữa. Cô nghĩ  nhất cứ để gia đình Tống Văn Sương lo liệu chuyện  .
 
-
 
Tống Văn Sương  nhốt trong nhà nửa tháng, cô  tuyệt thực ba ngày, nhưng  trai cô  còn cứng rắn hơn,  cho  giúp việc mang cơm lên, cứ để cô  nhịn đói. Bố  Tống Văn Sương đau lòng đến  than, nhưng Tống Văn Quân  nhẫn tâm đến cùng!
 
Cuối cùng, khi Tống Văn Sương  chịu nổi nữa,    đầu hàng ăn cơm.
 
Tống Văn Sương  giam cầm một tuần, cuối cùng cũng thỏa hiệp, đồng ý với gia đình về cuộc hẹn xem mắt, nên  thả  ngoài.
 
“Ninh Noãn Noãn,  sẽ hận  cả đời!”
 
Vừa gọi điện cho Ninh Noãn Noãn, Tống Văn Sương  bật .
 
Ninh Noãn Noãn vội vã chạy  cửa nhà , thấy Tống Văn Sương đang   ngoài cửa.
 
“Cậu  gì , bọn  đều   cho  thôi.”
 
Tống Văn Sương  thế  càng thêm tức giận, còn Ninh Noãn Noãn thì  hiểu nổi cô bạn , Từ Viễn Châu  gì   chứ!
 
“Tốt cho ? Cậu là  ? Sao   cái gì là  cho ? Dựa   mà lấy tiêu chuẩn của  để đ.á.n.h giá tình yêu của !”
 
Tống Văn Sương hét lớn.
 
“Từ Viễn Châu   xem mắt ,    ? Tất cả là tại ! Mình  thể sẽ mãi mãi lỡ mất tình yêu của !”
 
Tống Văn Sương  lên, nước mắt giàn giụa, thét lên đầy phẫn uất.
 
Ninh Noãn Noãn cũng đỏ hoe mắt. Cô  bao giờ thấy Tống Văn Sương như , bây giờ cô mới nhận  cô  thật sự yêu Từ Viễn Châu đến phát điên.
 
Tống Văn Sương  lóc  bỏ .