Quý Thần  cô  đẩy loạng choạng, cúi đầu   nên lời.
 
Lúc , tất cả   đều hiểu chuyện gì đang xảy , sắc mặt của   đều  căng thẳng, họ ngượng ngùng   sô pha,  Quý Thần.
 
Hà Lâm vẫn   tin, cô    đầy căm giận, nghiến răng nghiến lợi : “Quan Minh, đừng  bịa chuyện, chỗ   chào đón ,    ngoài ngay!”
 
Cô  đang mời   khỏi nhà của .  nhướng mày, liếc mắt về phía Quý Thần đang hận  thể chui  một cái lỗ,  :
 
“Mật mã là 221003 đúng ?”
 
Hà Lâm sửng sốt, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi: “Cậu… Cậu     thấy  nhập mật mã.”
 
 lắc đầu,  : “Ngốc quá, là vì đó là ngày sinh nhật  mà! Không chỉ căn nhà    của Quý Thần, xe cũng   của  ,  nghĩ , cô  bám    chẳng bằng trực tìm  cho xong!”
 
Hà Lâm  thể tin nổi,  về phía Quý Thần,  giơ tay đánh  : “Anh là kẻ lừa đảo, ,   chuyện , xe và nhà đều là giả! Anh là đồ    hổ!”
 
Quý Thần   một lời, mặc cô  đánh mắng,   ngẩng đầu   một cái, trong ánh mắt ẩn chứa sự oán giận  thể che giấu.
 
Các bạn học mặc dù   gì nhưng ánh mắt của họ đều  chằm chằm  Quý Thần,  giấu nổi sự khinh miệt.
 
Có  nhỏ giọng , mặc dù  khẽ nhưng vẫn  thể  thấy sự khinh thường trong đó.
 
Với Quý Thần,  luôn coi sĩ diện là quan trọng nhất, việc  vạch trần  mặt   như thế ,  lẽ còn đau đớn hơn cả việc lột da  .
 
 giơ tay,   chút quan tâm: “Dù  cũng là bạn học với , các   thể tiếp tục  đây chơi một lát.”
 
“Buổi tối  sẽ gọi cơm hộp tôm hùm đất, ai ăn ?”
 
Quý Thần nắm chặt tay,   gì,  đầu bỏ .
 
Hà Lâm cũng trừng mắt  , hận  thể lao  cắn  một cái, miệng thốt  mấy chữ từ kẽ răng:
 
“Quan Minh, xem như cô lợi hại!”
 
Cô  giậm chân  lên thang máy, giày cao gót cộp cộp vang lên.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cap-doi-ham-hu-vinh/chuong-7.html.]
Cả phòng khách im lặng đến mức  thể  thấy tiếng kim rơi,   đều  ngờ sự việc  diễn biến như , cũng    phản ứng thế nào. Chỉ  một bạn nam thô lỗ lên tiếng:
 
“Quan Minh,  ngờ nhà   giàu , tôm hùm đất,   ăn cho !”
 
Cậu   , những  khác cũng phản ứng : “ , đúng ,  ăn cho , loại đắt nhất!”
 
 , lấy điện thoại di động .
 
“Được .”
 
4
 
Buổi tối khi  về ký túc xá, Quý Thần   đợi ở .
 
Khi thấy  trở về,   vội vàng nắm lấy cổ tay , kéo mạnh đến mức  cảm thấy đau.
 
  đầu ,   mắt  , đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng :
 
“Quan Minh, hôm nay nhất định     hổ như  ?!
 
“Cô     bọn họ sẽ  gì về  ? Chúng  cuối cùng cũng hòa thuận  một chút, cô  tàn nhẫn như  ?”
 
 thực sự tức giận, ngoáy ngoáy tai như  thể tin  những gì   thấy, : “Trời ạ,    nhầm chứ?
 
“Ý của  là  dùng nhà và xe của   còn   giữ thể diện cho  ? Anh nghĩ  là gì?”
 
 mỉa mai : “Anh là nạm kim cương  gì, tưởng    giá trị ?”
 
Mặt Quý Thần hết đỏ   trắng,   tự     lý do nhưng vẫn tức giận :
 
“Vậy ít nhất  mặt  , em cũng  chừa cho  một chút thể diện chứ,  gì về  riêng với    ?”
 
“,  là nhất thời  ma quái ám ảnh nhưng  thật sự thích em, Hà Lâm chỉ là… chỉ là cô  dụ dỗ , đúng, cô  luôn dụ dỗ ,   thể kiềm chế .”
 
Quý Thần lau mặt, giải thích: “Thật sự   ý gì khác, Quan Minh, em tha thứ cho  một   ?”
 
Anh  giơ tay định nắm lấy tay  nhưng  cảm thấy ghê tởm đến mức mạch m.á.u  thái dương  đập mạnh,  lập tức đẩy   !