Lý Tri Trúc  học  cách đối phó với , vẻ mặt cô  chỉ biến dạng trong chốc lát  trở  bình thường: “Vậy thì . Gần đây  lão Bạch cũng  nhận một chương trình quảng bá cho ngành Công an...”
  xem những bia đá cổ,   cô  thao thao bất tuyệt, nắm trọn lịch trình và tình hình chuyến  của lão Bạch.
Khi  kéo cô   khỏi một chướng ngại vật  thứ ba, cô  tò mò cầm điện thoại lên và hỏi: “Chị Mai,  cô và  Bùi  liên lạc với  ?”
“Anh   cùng với lão Bạch,    gì  đều báo cáo cho  hết .”
“Hai  bình thường cũng như  ?” Cô  sáng mắt lên, mỉm  đắc ý dạy dỗ . “  cho cô , cô   chuyện với  , cô sẽ chẳng  ai đang  chuyện với   . Một  chỉ  chừng đó thời gian, cô  chiếm lấy, sẽ   khác chiếm.”
 dở  dở : “Cô là ứng dụng , còn 'chiếm' thời gian  dùng.”
“ nghĩ rằng sự chia sẻ là điều cơ bản nhất.” Lý Tri Trúc cầm điện thoại,  với vẻ đầy thâm ý: “Vợ chồng mà    chuyện với , thì chắc chắn  thể sống cùng .”
“Cô   đúng.”    màn hình của cô , “ điện thoại của cô hết pin .”
Lý Tri Trúc lườm  một cái, bực bội  tìm sạc dự phòng.
 chọn một công viên đá khắc, diện tích rộng nhưng  ít  khai thác, càng  càng giống vùng hoang dã. Vẫn  tìm  sạc dự phòng thì trời đổ mưa lớn.
Phản ứng đầu tiên của  là gọi xe, nhưng Lý Tri Trúc giữ tay  : “Không  , lão Bạch sẽ đến tìm.”
Ồ,   hiểu thâm ý của cô . Cô   mắc kẹt trong mưa bão, lão Bạch sẽ trở thành  hùng cứu mỹ nhân, và họ   thể 'khoe' một màn tình cảm  nữa.
“Vậy cô đợi ,   gọi xe .” Không    hợp tác với cô , chủ yếu là mưa gió lạnh quá,  định chuồn lẹ.
Lý Tri Trúc kinh ngạc: “Cô  đợi  Bùi ?”
Lão Bạch là chồng thật của cô, còn  Bùi chỉ là diễn viên  mời đến.    kỳ vọng,  ngại  phiền   đến đón.   nhún vai: “Vai phụ như  thì  cần câu nệ chuyện đó .”
Vừa dứt lời, các  phim  hân hoan vỗ tay.
Trong mưa gió, một bóng  hiện , áo khoác đen và ô đen, từ xa bước  gần.
“   với cô  mà,  cần gọi xe ...” Lý Tri Trúc ưỡn ngực, ngẩng cao đầu như một  lính chờ nhận huân chương.  vẻ mặt của cô  nhanh chóng  đổi, tái nhợt, môi run rẩy.
“Vận Vận!” Người đến cầm ô bước lên bậc thang, gọi tên .
 sững sờ.
[Aaaaaa, áo khoác đen của  Bùi  trai quá!]
[Vô duyên! Đây là lúc quan tâm  trai   ?]
[Không ngờ cuối cùng vẫn là  Bùi nhanh hơn một bước, Lão Bạch thật sự   tranh thủ.]
[Vận Vận  thể tin tưởng  Bùi mãi mãi!]
 đỏ mặt bước tới, phủi những hạt mưa  vai  : “Sao   đến?”
“Anh thấy trời sắp mưa lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cap-toc-thanh-hon/chap-7.html.]
Một câu  đơn giản, nhưng  khiến  nghẹn .
“... Em  thể tự gọi xe mà.”   khẽ.
“Hai  ở trong công viên, xe   .” Anh  cởi áo khoác trùm lên  : “Lạnh ?”
Tất nhiên là  lạnh. Chiếc áo khoác vẫn còn  ấm của  .    dám , vì Lý Tri Trúc ở bên cạnh sắp 'suy sụp' .
Cô  mượn điện thoại của  phim để gọi cho lão Bạch.
“Anh Bạch  về Đào Hoa Nguyên ,   bảo  đón cả hai  về cùng.” Bùi Độ đưa chiếc ô cho cô .
Lý Tri Trúc mím môi thành một đường thẳng, mãi  mới bực bội giật lấy, mắt ứa lệ, cầm ô chạy  trong mưa, khiến Bùi Độ ngơ ngác  hiểu gì.
“Đừng hỏi tại .”  dặn dò.
Bùi Độ ngoan ngoãn gật đầu, cố ý lảng sang chuyện khác: “Đợt  khí lạnh  thật sự mạnh quá.”
 vội vàng định trả  chiếc áo khoác,   đẩy tay   và mở ô: “Cái ô   nhỏ.”
 thấy nửa bên vai    ướt sũng, liền khẽ xích  gần,   thuận thế ôm lấy vai : “Giúp  một tay, cảm ơn.”
[Vận Vận!!!! Anh  đang giăng bẫy cô!!!! Cô đừng 'nhập hổ khẩu' ( miệng hổ)!]
[Ối,  đầu tiên thấy 'tên cáo già' sống đấy!]
[Kỳ lạ thật, tại  rõ ràng là vợ chồng mà  thể hiện xa cách như ?]
[Người  ơi, đó là sự ga lăng.]
Trạm Én Đêm
Về đến Đào Hoa Nguyên, Lý Tri Trúc và Lão Bạch  cãi .
   họ cãi  thật  giả, nhưng dù thế nào thì họ cũng sẽ lên top tìm kiếm. Họ cãi    hòa, còn hai đứa  thì ăn uống   tắm rửa.
Buổi tối là hoạt động tự do, hai cặp còn  đều tranh thủ lúc lão Bạch cãi  để hẹn hò. Điểm  của ba cặp  đều  sát .
   bộ cả buổi chiều, mệt rã rời. Bùi Độ cũng  bận tâm đến vị trí cuối bảng,  xuống cạnh  và lấy  một xấp ảnh.
8.
 tò mò lật xem từng tấm ảnh,    : "Là những bức ở thị trấn  đến chiều nay, cảnh  lắm."
Trên màn ảnh, hiện lên hình ảnh lão Bạch thong dong, con suối chảy qua thị trấn, những nhà trọ dọc bờ suối và chú chó đang phơi nắng.
Anh  kể cho   chuyện   dùng mười tệ để  xe trượt điện nửa tiếng,  đường    thấy tiệm bánh bao của chị, tiệm may của bà, vườn hoa của bác Cả, quán cà phê của ba và tiệm bánh của .
  nhịn  , và cũng vô thức kể cho    về những câu chuyện cổ vật ở công viên đá khắc. Đó là một khu nhà cũ của một gia đình Tể tướng thời Nam Tống, một gia tộc  sinh  đến năm vị Tể tướng.
Lật  lật ,  thấy trong xấp ảnh chụp lấy liền  lẫn một tấm ảnh cũ kỹ, là ảnh  mặc đồng phục cấp Ba, đang  trong một quán ăn sáng nghi ngút khói để học từ vựng.
"Chụp từ khi nào ?"
"Quên ." Bùi Độ tự nhiên giấu bức ảnh trở  ví.