“Túc Châu  đúng là  trời đổi đất . Nhà họ Vương, họ Lý, họ Tô đều  ‘con chó hoạn quan’ đó san bằng.”
“Chuyện gì mà kinh khủng ? Có mối thù sâu đến mức đó ?”
“Ông   ? Người đó vốn là  Túc Châu, hồi nhỏ  mấy gia tộc  bắt nạt. Bây giờ thành đạt,  về trả thù thôi.”
“Hừ, cái họ Bùi đó, nhận một ‘lão hoạn quan’  cha nuôi, tự   thái giám, tưởng thế là  ho lắm ?”
“Suỵt,  nhỏ thôi. Giờ   quản lý Đông Xưởng, chỉ cần lơ là một chút là mất đầu ngay đấy.”
  c.h.ế.t lặng tại chỗ, m.á.u trong  như đông .
Đến mức bánh trong nồi  cháy khét mà  cũng  nhận .
Thảo nào   đều gọi   là “Bùi Đại nhân”.
Hóa  khi đó  xảy  chuyện gì, mà    .
 đến tìm , lúc đó  đang xử lý việc ở công đường.
Thấy ,  cau mày, vứt con d.a.o dính m.á.u trong tay sang một bên.
“Khỏi bệnh  thì chạy lung tung ?”
“Em  ít bánh cho .”
Anh nhướng mày, nắm lấy cổ tay , dẫn   phòng nghỉ phía trong.
“Cũng  lòng lắm.”
  kịp  xuống thì    kéo  lòng.
“Anh  gì ? Buông em !”
Phó Lễ mặt dày:
“ dỗ em uống thuốc  ôm, em dỗ  ăn bánh thì  ôm  ?”
Lý lẽ gì mà ngược đời như thế, rõ ràng là  tự đòi ôm mà.
 nghĩ đến  phận hiện tại của ,  cảm thấy phức tạp, nên thôi giãy giụa.
“Anh Bùi, em vẫn là một  phụ nữ   chồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cat-may-cho-nguoi-tinh/13.html.]
Động tác cầm bánh của Phó Lễ khựng .
“Sao ? Với  phận của , chẳng lẽ  đủ  một  tình  danh phận của em ?”
Lời  của  khiến  kinh ngạc.
 điều khiến  bất ngờ hơn là   báo rằng Tạ Tu Văn  xin gặp.
“Anh Bùi,   cũng bảo   rời  ?”
Phó Lễ nhướng mày,   đầy u ám:
“Hoặc là, em   góa phụ?”
 thành thật lắc đầu.
Làm góa phụ của Tạ Tu Văn thật chẳng  điều gì  .
Hôm đó,   g.i.ế.c   chỉ là hành động bộc phát trong cơn giận.
 chỉ nghĩ đến việc    bất kỳ liên hệ nào với  đàn ông  nữa.
May mà giờ    một cách  hơn.
Sắc mặt Phó Lễ trầm xuống,  nắm lấy cằm :
“Vậy thì bây giờ tập   .”
 sợ đến mức  bật dậy, nhưng  Phó Lễ ôm chặt giữ  trong lòng.
Hiện tại  vẫn  chính thức ly hôn với Tạ Tu Văn, dù rằng cũng sắp .
 tình cảnh giữa  và Phó Lễ lúc , trông chẳng khác nào đang vụng trộm.
 bối rối như   đống lửa, nhỏ giọng cầu xin:
“Phó Lễ,  ơn, thả em .”
Anh  nham hiểm:
“Giờ thì chịu gọi tên  ? Muốn  về với  đến  ?   cho phép!”
Anh cúi xuống, chiếm lấy môi .