Khi sinh Khương Dao, tình hình ở kinh thành vô cùng căng thẳng, chỉ cần về trễ một ngày, tình hình sẽ phát sinh biến hoá khôn lường. nàng sợ sinh sớm sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ, nên vẫn thuỷ chung chịu uống thuốc kích sinh, cố kiên trì đến đủ tháng mới sinh con.
Khi sinh con, nàng suýt mất mạng vì khó sinh. Vừa sinh xong, nàng lao cuộc đấu tranh quyền lực, kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, thời gian để dưỡng sức, dẫn đến việc thể sinh con thêm nữa.
Dù Khương Phất Ngọc bỏ rơi Khương Dao ngay từ khi cô sinh , nhưng Lâm Tố thể trách bà về bất kỳ điều gì liên quan đến Khương Dao.
Lâm Tố thể từ chối lời mời trở về kinh của Khương Phất Ngọc, nhưng thể Khương Dao quyết định cuộc đời cô.
Giọng còn chắc chắn như : "Con bé là con của nàng, nhưng cũng là con gái duy nhất của . Ta nuôi con bé tám năm, dù thế nào cũng tôn trọng quyết định của con bé. Nếu nó theo nàng, sẽ ngăn cản. nếu nó …"
"Lâm Tố," Khương Phất Ngọc đột nhiên ngắt lời , giận dữ : "Chàng nuôi con bé tám năm, giờ tất nhiên nó chỉ thiết với ."
Trẻ con thường chỉ với những chúng quen thuộc, huống chi Khương Dao hiện giờ còn lạnh nhạt với Khương Phất Ngọc.
Lâm Tố để cho Khương Dao tự lựa chọn, chẳng khác nào đưa tay giữa cô bé ở .
Câu khiến khí giữa hai dường như đóng băng.
"Ngày mai sẽ rõ chuyện với con bé."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Lâm Tố hít một sâu, dịu giọng: "A Chiêu là đứa trẻ hiểu chuyện, hôm nay con bé lạnh nhạt với nàng, thể là là do dỗi, hoặc vì lý do nào đó, nhưng chắc chắn vì nhận nàng là ."
"Con bé dù còn nhỏ nhưng chuyện gì cũng hiểu. Ngày mai sẽ cho con bé sự thật, để nó tự đưa quyết định. A Ngọc, chúng thể vì A Chiêu còn nhỏ mà bỏ qua suy nghĩ của nó, hãy để con bé tự lựa chọn, ?"
...
Cuộc trò chuyện tạm thời kết thúc, Khương Dao thở phào nhẹ nhõm.
Kiếp , khi Lâm Tố cho cô lựa chọn, ông rằng sẽ tôn trọng bất cứ quyết định nào của cô.
Có lẽ kiếp Lâm Tố cũng ngờ rằng Khương Dao chút do dự chọn theo Khương Phất Ngọc.
Thấy hai bên chuyện gần xong, Khương Dao bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cô tựa cây ngáp một cái thành tiếng. Cô định chạy khi họ để lộ.
lẽ do buồn ngủ, khi bước , cô quên giữ chặt chiếc khóa bình an cổ. Cô cử động, chiếc chuông nhỏ lập tức kêu lên.
"Đinh linh linh..."
Tiếng chuông trong trẻo theo gió vang xa.
Hỏng !
Khương Dao lập tức nắm chặt chiếc chuông để dừng tiếng kêu, nhưng quá muộn.
"Ai đó?"
Khương Phất Ngọc là nhạy bén đến mức nào chứ, cách gần như , tất nhiên nàng sẽ ngay lập tức phát hiện lén.
Chưa kịp phản ứng, Khương Dao một bàn tay từ phía túm lấy cánh tay nhỏ bé, cả cô nhấc lên và kéo mạnh về phía , chuẩn ném qua vai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-11.html.]
Khương Dao cảm nhận cơ thể hất văng lên theo một đường cong.
"Á, đau quá—"
Khương Dao nhịn hét lên, khi thấy rõ Lâm Tố, cô suýt ngất. Cô bao giờ khí lực của Lâm Tố lớn đến , suýt nữa kéo lệch cả tay cô.
Cô đau đến mức nước mắt lập tức trào .
Cả hai cùng ngạc nhiên thốt lên: "A Chiêu?"
Có thể vô thanh vô tức tiếp cận bọn họ, bọn họ còn tưởng là một cao thủ nào đó.
Dám lén bọn họ chuyện, thật sự là chán sống .
Không ngờ đối phương chỉ là một đứa trẻ.
Khi rõ là Khương Dao, Lâm Tố vô cùng kinh ngạc, vội vàng dừng , ném cô xa.
cánh tay cô vẫn đau rát, cảm giác như lửa thiêu . Lâm Tố lập tức cầm đèn lên để xem vết thương của cô.
Khương Phất Ngọc cúi xuống, vén tay áo cô lên, kéo cao lên tận vai, lộ chỗ nắm qua.
Làn da trẻ con mỏng manh, nơi nắm lập tức hiện lên vài vệt bầm tím và đỏ tấy.
Khương Dao cảm giác như cả cánh tay sắp mất hết cảm giác, liệu tổn thương khớp xương .
Mắt Lâm Tố lập tức đỏ hoe, kịp để Khương Dao , nước mắt của cha cô rơi lộp bộp xuống . "A Chiêu, xin con, xin con. Cha là con, cha tay nhẹ, tất cả là của cha. Con , con còn đau ?"
"A Chiêu," Khương Phất Ngọc nhíu mày: "Con ngủ , đây?"
"Con đột nhiên tỉnh dậy, thấy cha trong phòng," Khương Dao bịa một lý do: "Nên con ngoài tìm cha."
Giọng cô nhỏ bé và yếu ớt, cất lời, Lâm Tố càng to hơn.
Tiếng của ông vang lên, quanh quẩn trong đầu Khương Dao, khiến cô đột nhiên như thấy vọng từ một thời điểm nào đó trong quá khứ, chồng chéo lên tiếng hiện tại.
"A Chiêu chắc chắn là đau…"
"Không , cha sẽ đưa con về nhà."
...
Khương Dao vội vàng dùng cánh tay còn thương lau nước mắt cho Lâm Tố: "Đừng nữa cha, con cũng đau đến mức đó ."
Đàn ông còn khó đối phó hơn phụ nữ, mấy kiếp cộng , Khương Dao từng thấy đàn ông nào thích rơi nước mắt như cha cô.
Vừa xong câu đó, Khương Dao bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng. Cô đầu , phát hiện Khương Phất Ngọc bế cô lên.
Cô ngây ngẩn cả .
Hành động của Khương Phất Ngọc chút gượng gạo, cứng nhắc, Khương Dao cảm thấy bà dường như đang cố bắt chước cách Lâm Tố ôm cô.