Ở đó mạng internet, điện thoại di động, ô tô, máy bay, cuộc sống thuận tiện, một dù xuất thấp kém cũng thể đổi phận nhờ nỗ lực của bản .
Mười sáu năm xuyên , Khương Dao tưởng rằng gần như quên hết tất cả về thời đại .
khi bất ngờ thấy tiếng ngâm thơ quê hương, những câu từ quen thuộc lập tức khơi dậy ký ức của cô, bao nhiêu hình ảnh ùa về trong tâm trí.
“Gieo đậu núi Nam…”
Khương Dao sững sờ, kìm mà thầm theo giọng ngâm của thiếu niên, giống như khi cô còn học ở trường, từng câu từng câu: “Cỏ mọc um tùm, cây đậu thưa thớt. Sáng dậy sớm dọn cỏ, trăng lên vác cuốc về. Đường hẹp, cỏ cây mọc đầy, sương chiều đọng ướt áo. Áo ướt cũng chẳng màng, chỉ mong lòng tiếc nuối…”
Là bài thơ “Quy viên điền cư” của Đào Viễn Minh, ánh mắt Khương Dao trở nên sâu lắng, lên thiếu niên đang ngâm thơ đài, dường như cô hiểu điều gì đó.
“Công chúa Điện hạ, ngài ?”
Khi Khương Dao bừng tỉnh , Tạ Lan Tu gọi cô mấy .
Khương Dao chớp mắt, mắt như một màn sương mỏng bao phủ: “Lan Tu, đài là nhị ca của đúng ? Gần đây xảy chuyện gì lạ , như là bệnh nặng gặp điều gì khác thường chẳng hạn?”
Thấy Tạ Lan Tu lộ vẻ nghi hoặc, Khương Dao liền giải thích thêm: “Ta học chút về Kinh Dịch từ cha, hôm nay thấy trưởng của , đột nhiên cảm giác mệnh của biến động nên hỏi thử…”
Thượng Quan Hàn ngước lên: “Công chúa tỷ tỷ cũng xem Kinh Dịch ?”
Dĩ nhiên là , cô chỉ bịa chuyện để moi thông tin từ Tạ Lan Tu thôi. Khương Dao nhặt một miếng bánh điểm tâm, nhét miệng Thượng Quan Hàn để ngậm miệng .
Gần đây Tạ Lưu quả thực bệnh, Tạ Lan Tu cũng giấu diếm: “Công chúa đoán sai, gần đây quả thực bệnh một trận do việc quá sức mà ngất .”
Không là bệnh nặng, nhưng tình trạng của lúc đó trông thật đáng sợ, cả lạnh toát, trông như chết, cha sợ đến mặt xanh mét.
đó, ngự y đến chẩn bệnh, thể Tạ Lưu vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là .
"Bệnh tình của trưởng quá nghiêm trọng, khoẻ cũng nhanh, mấy ngày khỏi hẳn, chỉ là…."
Tạ Lan Tu liếc nhị ca đài, tiếp, “Sau trận bệnh , tính tình của đổi, trở nên cởi mở hơn so với nhiều.”
Khương Dao gật đầu đầy suy tư.
Ở kiếp , Tạ nhị lang qua đời khi còn trẻ vì bệnh tật, kiếp sống một trận bệnh, tính tình cũng đổi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-136.html.]
Khương Dao dường như hiểu , đôi mắt mở to, để lộ niềm vui giấu .
Thì , ở thế giới , cô cũng thể gặp một đồng hương.
Tạ Lưu ngâm xong một bài thơ, bối rối chắp tay, căng thẳng quanh . Trông khác gì một sinh viên mới trình bày xong luận văn nghiệp, chờ đợi lời nhận xét từ những giáo sư đầy ánh mắt sắc bén.
Dù cũng là bài thơ nổi tiếng lưu truyền muôn đời, ý cảnh và cảm xúc chứa đựng bên trong dù trải qua bao nhiêu thời đại vẫn thể rung động lòng . Khách khứa xung quanh thưởng thức một lát, đồng loạt tán dương.
Có vỗ tay khen ngợi: “Hay! Thật sự là một bài thơ !”
“Quả là một gia đình tài tử, Tam lang mười hai tuổi thể biên soạn Nam Trần Sử, Nhị lang tuổi còn trẻ cũng thể bài thơ xuất sắc như thế!”
Tạ Lưu thở phào nhẹ nhõm, xem qua mặt , liền vội vàng chắp tay : “Đa tạ, đa tạ!”
Chỉ Vương Xuyên Tức ngạc nhiên, bạn cũ của : “Không ngờ nhị lang từ khi nào bắt đầu hướng lòng về chốn điền viên ?”
Tạ Lưu thầm nghĩ: Ai bảo các đề về “Nam Sơn,” trong đầu chỉ nhớ hai bài thơ liên quan, đều do một , và cả hai đều về núi non điền viên.
Phải , bài là “Dưới giậu đông hái cúc, ung dung thấy Nam Sơn.” Nếu bài đó là kiến thức bắt buộc, chắc cũng chẳng nhớ .
Tạ Lưu vỗ vai Vương Xuyên Tức, “Này, thơ thôi mà, chỉ là dựa theo quy tắc bài mới mà bày vẽ chút cảm xúc thôi, bừa mà, xuôi tai là .”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Vương Xuyên Tức ngẩn , bỗng nhiên nhận dường như tính cách của Tạ Lưu cởi mở hơn nhiều, định hỏi kỹ thêm thì Tạ Lưu ngẩng đầu lên, đột nhiên trông thấy đang chạy đến với vẻ tức giận, thẳng đến chỗ hai em trai .
Tạ Lưu giật , vội sửa y phục : “Chết ! Ta về ngay đây!”
Tạ phu nhân mới chỉ rời một lát, giao Tạ Tiểu Tứ cho Tạ Lan Tu trông coi, ngờ mới chút xíu thời gian cung nữ rằng Tạ Lan Tu để em trai ngã. Tim bà đập loạn lên tận cổ, chẳng còn quan tâm gì đến y phục , lập tức chạy ngay qua đây.
Tạ Tiểu Tứ là đứa nhỏ nhất trong nhà, từ bé Tạ thị cưng chiều, tính cách còn nhõng nhẽo hơn cả con gái. Vừa nãy ngã một cái, vốn Tạ Lan Tu dỗ dành cho nguôi, nhưng thấy đến, nước mắt kiềm giờ trào như lũ, òa lên.
“Mẫu …”
Tạ phu nhân đến thấy con trai út của lớn, lòng bà như quặn , vội vàng ôm lấy Tạ Tiểu Tứ từ trong vòng tay Tạ Lan Tu, giận dữ, mắng xối xả: “Con trông em kiểu gì , mới rời bao lâu mà để nó ngã …”
Tạ Lan Tu dường như cũng định gọi , nhưng kịp mở lời thì những câu chặn , sững sờ tại chỗ, cúi mắt, vẻ mặt dường như chút u sầu.