Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:51:12
Lượt xem: 143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đàn ông , dung mạo, tài hoa đều gần như mỹ, nhưng một nhược điểm dường như nhược điểm, đó là trời sinh dễ , rõ ràng là nam nhân, nhưng một đôi mắt mít ướt, dễ dàng rơi lệ, khiến khác khỏi thương xót.

Khương Phất Ngọc ngẩn .

Lâm Tố mím môi, bản hận Khương Phất Ngọc ?

Hắn tất nhiên là hận.

Hắn bao giờ quên cảm giác giận dữ và nỗi đau kiếp , khi trở về kinh thành nhận *thê thỉ* của A Chiêu.

Hắn tất nhiên hận Khương Phất Ngọc, nàng là một quân vương, tin tưởng nàng mà giao điều quý giá nhất cuộc đời cho nàng, nhưng nàng bảo vệ nổi A Chiêu.

Tại nàng vô dụng đến thế?

Chính nàng ép buộc A Chiêu, từng bước đưa con bé ngõ cụt.

A Chiêu của , từ khi về cung, từng vui vẻ.

Con bé rời bỏ cõi đời khi mới mười sáu tuổi, khắp cơ thể đầy vết thương. Những ngày cuối đời của con bé hẳn tràn ngập tuyệt vọng và đau đớn.

A Chiêu gì sai mà chịu phận bi thảm như ?

Chỉ nghĩ đến những điều đó cũng khiến phát điên.

Hắn chỉ hận Khương Phất Ngọc, còn hận chính bản , hận thái độ xa cách của , hận vì giữ vững quyết tâm rời xa kinh thành, bao nhiêu năm xa cách, quan tâm đến A Chiêu.

Khi , thực sự một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Phất Ngọc, đó tutu để cả ba cùng xuống địa ngục, chuộc tội với A Chiêu.

, sợ rằng A Chiêu suối vàng sẽ thể yên nghỉ.

Hắn sợ A Chiêu thấy cha tương tàn sẽ đau lòng.

Hắn hận Khương Phất Ngọc, hận cả bản kiếp .

Lý trí cho rằng Khương Phất Ngọc mặt gì cả, nàng vẫn vô tội.

A Chiêu vẫn còn sống, thứ đều thể đổi.

Hắn nên mang hận thù của kiếp kiếp mà trút lên nàng, nhưng ngọn lửa thù hận trong lòng cứ thế mà bùng cháy, gần như thiêu đốt .

Hắn thể nào khống chế cảm xúc, thể phân tách nỗi hận của kiếp khỏi mắt.

“Thật , khi nàng mang thai A Chiêu, luôn nàng vẫn liên hệ với họ. Nếu khiến họ biến mất mà ai , hoặc dẫn nàng tiếp tục trốn , dễ như trở bàn tay.”

Lâm Tố lau nước mắt ở khóe mắt, mặt , “ , vì hiểu nàng, yêu nàng nghĩa là chấp nhận cả dã tâm và chí hướng của nàng. Nàng , sẽ chăm sóc A Chiêu. Ta quyết định, nếu nàng thua, sẽ ở nuôi A Chiêu trưởng thành, giữ trọn tiết nghĩa cả đời vì nàng. Nếu nàng thắng, nàng đoàn tụ với A Chiêu, sẽ để con bé trở về.”

“Ta từng trách nàng, cũng từng hận nàng vì điều đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-150.html.]

Hắn như một đứa trẻ đang cố gắng biện hộ, Khương Phất Ngọc tin .

Khương Phất Ngọc vẫn ngẩn ngơ .

Không bao lâu , nàng thì thầm: “Lâm Tố, nhận thể thấu nữa.”

Lâm Tố : “Nàng tin ?”

“Ta tin lời ,” Khương Phất Ngọc mắt , “ cảm xúc dối, hãy lòng .”

Ánh nến bùng lên một tiếng nổ nhỏ, Khương Phất Ngọc quỳ giường, “Chàng tin , nhưng với vẻ trong ngoài bất nhất , thể tin ?”

Ánh nến mờ ảo dịu những đường nét sắc sảo của Khương Phất Ngọc, xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường.

“Có lẽ, A Tự, cũng nhận rằng sâu trong lòng , căm ghét đến nhường nào.”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nàng gọi tên như trong quá khứ.

Giọng Khương Phất Ngọc dịu dàng, “Thật cũng , cần giả vờ lấy lòng , là cha của A Chiêu, dù thẳng thắn thừa nhận hận , cũng sẽ để tâm. Ngôi vị hoàng hậu vẫn sẽ thuộc về , cho dù còn ở làng, trong hoàng cung , vẫn sẽ bên đến cuối đời như chúng hứa, dù yêu hận cũng quan trọng.”

Nói xong, nàng khẽ : “Hà tất tự dối lòng, khiến bản khó chịu như thế gì?”

Lâm Tố mắt Khương Phất Ngọc, thời gian dường như ngừng .

Hắn bỗng nhận , vẻ họ bao giờ mà thẳng thắn chuyện về tình cảm đôi bên như hôm nay.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng : “Nếu thật, nàng sẵn lòng tin ?”

Khương Phất Ngọc gật đầu chút do dự, “Nếu thật, sẽ tin.”

“Được.”

Lâm Tố mắt cô: “Vậy nàng tin rằng đời kiếp , luân hồi ?”

Sắc mặt Khương Phất Ngọc đột ngột đổi.

“Ý là gì?”

Lâm Tố mở miệng định , đúng lúc , đêm dài tĩnh mịch bất ngờ phá vỡ: “Thần Tiêu Độ - Bắc Thành Thủ Tướng, xin diện kiến bệ hạ!”

Cả hai bỗng sững , nhanh chóng khoác y phục, bước ngoài.

Khi mở cửa, Khương Phất Ngọc thấy các cung nữ và thị vệ nét mặt lo lắng, một khoác giáp trụ, quỳ gối cung kính trong sân.

Đó chính là Tiêu Độ.

Khương Phất Ngọc nhíu mày chặt, đang định giận dữ trách mắng một câu hỏi ai cho tận đây, thì trực đêm là Từ Phương Phi lên tiếng : "Là thần cho , thần rằng đêm khuya nên quấy rầy lang quân và bệ hạ, nhưng việc hệ trọng, thần sợ rằng nếu chậm trễ báo cáo sẽ xảy chuyện…”

Loading...