Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:52:46
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Triều lạnh, “Sự việc bất ngờ, bản vương đó là công chúa hành sự, giống bọn cướp như . Nếu kích nổ thuốc nổ để tự vệ, chỉ e sẽ mất mạng tay công chúa.”

Rõ ràng Khương Triều chuẩn kỹ lời bào chữa.

Lời hàm ý rằng Khương Dao cố tình bao vây , tìm cách g.i.ế.c , buộc phản công.

Ánh mắt hai chạm , ai nhượng bộ.

Khương Dao khẽ nhướn mày, “Vậy tức là, ngài thừa nhận trang trại rượu đó thuộc về ngài, và các loại rượu ở đó đều sản xuất sự chỉ đạo của ngài?”

.”

Khương Triều gần như do dự mà thừa nhận.

thì cũng bắt quả tang tại trang trại, nếu thừa nhận cũng khó mà tự biện hộ.

“Tốt.” Khương Dao , “Vậy ngài giải thích thế nào về dược liệu thêm rượu ?”

“Rượu quả thực thêm đinh hương, nhưng thứ đều liều lượng nhất định. Rượu của chỉ đinh hương mà còn bạch ngân châm, tùng lan và nhiều dược liệu khác. Dù những dược liệu chứa độc tố gây ảo giác nhưng liều lượng ít, chỉ để tạo hương thơm. Hơn nữa, dược tính cân bằng độc tính, uống hề vấn đề gì.”

Khương Triều nhếch mép, coi thường, nghĩ rằng cô bé tám tuổi dễ lừa, chỉ cần một sơ hở là cô tự rơi cái bẫy do giăng sẵn.

Hắn lớn giọng: “Nếu rượu của thực sự vấn đề, quán rượu thể mở suốt bao năm qua ở thượng kinh?”

“Có nhiều quan khách tại đây từng uống rượu của , bao năm qua cũng chẳng ai gặp chuyện, tại chỉ một Vân Nương gặp nạn? Công chúa chỉ kiểm tra tính dược liệu trong rượu mà hiểu rõ hiệu ứng của nó.”

“Dù công chúa hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu. Lúc nghiên cứu công thức rượu, thử nhiều mới tìm công thức như . Dù dược liệu độc tính nhưng khi phối hợp sẽ gây hại.”

Các quan viên xung quanh bắt đầu lộ vẻ d.a.o động, Khương Triều đúng.

Nếu rượu thực sự vấn đề, quán rượu thể tồn tại lâu dài trong kinh thành như , và tại trong những từng uống chỉ Vân Nương gặp chuyện?

Khương Triều Khương Dao với ánh mắt khiêu khích che giấu, “Ngài tuổi còn quá trẻ, suy nghĩ quá đơn giản, hành sự chu .”

“Bản vương mở quán rượu chỉ vì bổng lộc triều đình đủ, kiếm thêm ít tiền. Triều đình điều luật nào cấm vương gia kinh doanh? Ta ăn đàng hoàng, công chúa điều tra rõ đổ tội lên đầu , tội gánh.”

Các triều thần về phía Khương Dao, dường như đôi lông mày cô nhíu lớp vải trắng, ánh mắt trầm tĩnh sâu lắng khác lạ so với tuổi tác.

Ngay cả Khương Phất Ngọc cũng cô với ánh mắt lo lắng, lên tiếng giúp cô, nhưng , chỉ xem cô sẽ ứng biến thế nào.

“Thật ?”

Bất ngờ, Khương Dao nở một nụ .

, chỉ một phía , “Tôn đại nhân.”

Tôn Càn – vị Ngự Sử trung thừa đang quỳ đất, sững , ngơ ngác ngẩng đầu: “A?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-167.html.]

Khương Dao kéo lê đuôi triều phục, bước đến gần ông : “Nhà ông ngay cạnh quán rượu ở Tây Thị. Khi điều tra ở quán, phục vụ rằng ông thích loại rượu , và hầu nhà ông thường xuyên đến mua rượu.”

Tôn Càn đáp: “ .”

Chyuện vấn đề gì ?

Khương Dao giơ tay, đưa chén rượu rót sẵn đến mặt ông , “Vậy ngài chắc chắn quen với hương vị của rượu , hãy nếm thử một ngụm xem .”

Tôn Càn ngập ngừng đón lấy chén rượu, uống ngại ngùng : “Bây giờ là buổi triều, uống rượu ngay điện e rằng…”

Nữ đế lập tức lên tiếng: “Công chúa bảo ngài uống thì cứ uống .”

Tôn Càn , khỏi co một chút.

Khương Dao thong thả rút một cây ngân châm, cắm chén rượu, chờ một lúc nhấc lên, cây ngân châm vẫn sáng bóng như lúc đầu, “Tôn đại nhân cứ yên tâm, rượu độc, là rượu mua trực tiếp từ quán, ngài uống .”

Đã lệnh của nữ đế và Khương Dao cũng kiểm tra, độc, Tôn Càn từ chối nữa, uống cạn chén rượu.

Khương Dao ông , mắt khẽ nheo , “Đại nhân thấy rượu gì khác biệt so với rượu mua ở quán ?”

Tôn Càn đặt chén rượu xuống, nếm thử hương vị: “Không khác biệt.”

Khương Dao vẫn , nhưng ngay đó cô đưa tay tát mạnh lên mặt Tôn Càn.

“Chát!” Một tiếng vang lên, điện đều giật , kinh ngạc, Khương Dao giơ tay lên, để một vết xước mặt ông .

“Chuyện… chuyện gì đây…”

Các triều thần định thể thống gì,” nhưng kịp thốt thấy Tôn Càn dường như cái tát cho mụ mị, mắt đờ đẫn, thần trí rối loạn.

Khương Triều thấy , mặt thoáng biến sắc, thu nụ .

Khương Dao cong ngón tay, mỉm gọi, “Lại đây.”

Tôn Càn ngây dại ngón tay của Khương Dao, bò đến gần.

Khương Dao lệnh: “Quỳ xuống, dập đầu.”

Tôn Càn quả thực quỳ xuống, liên tục dập đầu.

Các triều thần đều kinh ngạc, hiểu tại Tôn Càn tự dưng ngoan ngoãn lời như ?

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Trong mười lăm phút tiếp theo, Tôn Càn như một con thú cưng, bất kể Khương Dao gì, ông đều theo.

Khương Dao điềm tĩnh điều khiển Tôn Càn, như một con rối trong tay , thực hiện các mệnh lệnh đơn giản.

Trước đó, Khương Dao rõ Tôn Càn mắng cha , nên giờ khi ông nhiễm thuốc và ngoan ngoãn phục tùng, cô đùa giỡn ông một chút, cho ông như một con ch.ó chạy quanh đại điện.

Cho đến khi hiểu, hỏi: “Điện hạ, chuyện rốt cuộc là thế nào?”

Loading...