"Thật , trong những ngày qua, con cứ nghĩ nghĩ một điều, cha và thể đoán chắc rằng con sẽ chủ động g.i.ế.c Khương Triều?"
"Con căm hận là vì kiếp từng *trân tá* con trong Thiên Lao. Nếu còn sống, nhất định sẽ hại c.h.ế.t con và cũng sẽ hại cha. Vì , kiếp từ đầu con đề phòng , g.i.ế.c để tận diệt mối nguy. Trừ khi ai đó rõ sự căm hận của con đối với , rõ chuyện của kiếp ... Con đoán đó chính là cha."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Trí thông minh của con vốn là thiên phú bẩm sinh, cứ thuốc nổ chấn động vài là phần vô lý trong đầu óc sẽ tự dưng biến mất và khiến họ trở nên thông minh hơn.
Bài học dạy cô rằng suy nghĩ thật cẩn thận khi hành động.
Giờ đây, cô học cách tĩnh tâm, lặng lẽ quan sát tất cả những gì diễn xung quanh, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất, cân nhắc nhiều khi đưa quyết định.
Khi Lâm Tố và Khương Phất Ngọc cãi , cô lao ngăn cản, mà một bên âm thầm suy nghĩ xem vì họ hành động như , cố gắng đoán xem động cơ của họ là gì.
Những ngày cấm túc trong Đông Nghi Cung, cô hồi tưởng tất cả những gì xảy , từ đó phát hiện điểm sơ hở của cha – đó là ông cũng sống như cô.
Thật , ngay từ khi sống , Lâm Tố luôn mang đến cho Khương Dao một cảm giác kỳ lạ, thật.
trong đầu Khương Dao, cô luôn nghĩ hình ảnh của Lâm Tố là một yếu đuối, hiền lành, khờ khạo, ngây ngô và thiếu hiểu .
Thế nhưng, Lâm Tố hết đến khác phá vỡ nhận thức của cô về ông.
Nếu Lâm Tố cũng sống , Khương Dao thể suy đoán rằng ông sẵn lòng theo Khương Phất Ngọc trở về kinh thành, vì ông trải qua đời , cũng giống như cô, hài lòng với sự lựa chọn của kiếp nên mới quyết định đổi.
Bên cạnh việc Lâm Tố sống , Khương Dao còn để ý đến nhiều điều khác.
Cô cũng nhận rằng nếu Lâm Tố thể cầm đao phản công trong triều, thì chắc chắn ông võ công.
Vậy ông chính là thích khách g.i.ế.c hai vị thái phi đó.
Khó trách Khương Dao luôn cảm thấy thích khách đó khí chất quen thuộc, thêm nưa, những ngày cô lang thang bên ngoài cung cũng luôn một bóng đen của thị vệ bám theo.
Vì thế hôm đó, khi cô khoe khoang với Tạ Lan Tu rằng cha cô thể diễn trò nhào lộn, ngay đó ông về Phượng Nghi Cung để biểu diễn.
Còn Dạ Nhẫn… Dù là của Khương Phất Ngọc cử cho cô, nhưng ai báo cho cô rằng cha cô cũng lén trộn trong đó, lẽ mà Dạ Nhẫn thực sự lệnh là Lâm Tố, chứ là cô.
Những điều đủ để khiến Khương Dao đổi cái của cô về cha .
, một thể thi đậu Học cung Sùng Hồ năm 16 tuổi thì thể coi là bình thường .
Cha cô quả thật là thâm tàng bất lộ, và hề yếu đuối.
"Cha ơi…"
Khương Dao nghẹn ngào gọi, cô dám ngẩng đầu lên, Lâm Tố chỉ thấy hàng lông mi đẫm nước mắt của cô và chiếc cằm nhọn nhỏ xinh lấm tấm giọt nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-185.html.]
Cô thể thêm gì nữa, những cảm xúc dâng trào khiến cô tiến lên ôm chặt lấy chân cha, bật nức nở, "Con xin ..."
"Xin …"
Cô run rẩy, cơ thể khẽ động đậy theo nhịp .
Nếu Lâm Tố cũng mang theo ký ức kiếp mà sống , hẳn ông cũng rằng Khương Dao từng vì Khương Phất Ngọc mà bỏ rơi ông, cô từng tham vọng, từng khao khát quyền lực ở kinh thành đến mức đáng hổ, chút do dự rời bỏ ngôi nhà mà họ từng .
Những ngày trở kinh thành, cô sống một cuộc đời đầy thất bại, chỉ mất mạng mà đến cuối cùng còn kéo cha rắc rối.
Cô từng sợ rằng Lâm Tố sẽ hận vì điều đó.
ông hề oán trách cô, hề xa cách, dù ký ức của kiếp , kiếp ông vẫn đối xử với cô như cũ.
"Xin , là con sai . Con nên rời xa cha, con sai thật ... "
Đó là những lời mà kiếp , lúc sắp chết, Khương Dao về bên Lâm Tố và với ông nhất.
Thế nhưng, kể từ khi sống , cô luôn nghĩ rằng Lâm Tố hề , nên những lời luôn chất chứa trong lòng, .
Đến hôm nay, cô mới thể thốt những lời hối .
Cô đến mức giọng nghẹn , cuối cùng chỉ còn là những tiếng nấc nghẹn ngào.
Lâm Tố vỗ nhẹ lưng cô, nhưng bàn tay ông lơ lửng giữa trung, thế nào để an ủi cô.
Thấy cô , nước mắt cũng tuôn rơi.
Hắn lau nước mắt mặt .
"A Chiêu đừng , thật ... cha bao giờ trách con."
Khương Dao rằng Lâm Tố từng trách cô, nhưng cô thể nào tha thứ cho bản .
Chú mèo nhỏ vai Khương Dao, dường như tò mò sự đổi đột ngột trong cảm xúc của hai cha con. Đôi mắt sắc sảo của nó xoay tròn trong hốc mắt, như đang dò xét tình hình.
Một lát , lẽ vì thích ở giữa sự căng thẳng , chú mèo nhỏ bật nhảy khỏi vai Khương Dao, yên tĩnh mặt đất, l.i.ế.m móng vuốt, thỉnh thoảng nghiêng đầu, tò mò hai .
Khi Khương Dao buông tay khỏi Lâm Tố, áo ông một vệt nước mắt đẫm nước thành hình mặt .
Lâm Tố vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt khuôn mặt cô.
Ngón tay lạnh lẽo của ông lướt qua mi mắt cô, cử chỉ vô cùng dịu dàng.
Khương Dao nấc lên, "Vậy cha thì , cha đoán con sống từ khi nào? Tại cha ... cho con ?"