“...” Tô Bồi Phong lúng túng một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm với : “ con Đông Nghi Cung thư đồng. Công chúa là quân chủ tương lai, nếu con thể thiết với công chúa, cũng lợi cho con.”
Cô , ánh mắt kiên định: “Mẹ ơi, thể con hiểu tại chọn sống bình yên, nhưng con rằng, giờ đây hoàng thượng cho phép phụ nữ triều quan, cho dù là nữ nhân, con cũng cơ hội lên tới đỉnh cao, nắm giữ quyền lực. Mẹ ơi, con cũng ở vị trí cao nhất. Vậy nên dù đồng ý , con cũng nghĩ cho tương lai của .”
Khương Thanh Ngọc thở dài, trong tiếng thở dài phảng phất nỗi tuyệt vọng.
Từ lâu nàng , Tô Bồi Phong là tầm thường. Từ khi mới hai, ba tuổi, cô bé chủ kiến riêng, nếu hầu chọn cho cô quần áo mà cô thích, cô thậm chí sẽ giận dữ cởi bỏ ngay lập tức.
Tính cách của cô quá kiên định, ít khi nghĩ đến cảm xúc của khác. Khi còn nhỏ thể kiềm chế, nhưng lớn lên , ngay cả với tư cách là , Khương Thanh Ngọc cũng khó lòng đổi suy nghĩ của cô.
Khương Thanh Ngọc mệt mỏi bước lên xe ngựa, phẩy tay : “Nếu con chọn ở bên công chúa, đừng thường xuyên tới tìm , nếu chuyện xảy cũng đừng trách , cứ coi như từng sinh con.”
Tô Bồi Phong cúi đầu cung kính hành lễ: “Con xin tuân theo lời dạy của .”
Khi Tô Bồi Phong đến Đông Nghi Cung, Tạ Lan Tu và Khương Dao đang ở trong thư phòng an ủi Thượng Quan Hàn đang thể kìm .
Lần đầu tiên Tô Bồi Phong nhận rằng một thiếu niên như thế cũng thể nức nở như hoa lê đẫm mưa.
Thượng Quan Hàn ngừng run rẩy vai, nước mắt rơi như mưa.
"Cha… Cha cần nữa… Ông sẽ để ở trong cung, ngày mai ông sẽ về Giang Lăng, đưa về. Từ nay, sẽ gặp cha, cũng gặp nữa… Ta sẽ chỉ một thôi… Hu hu hu hu…"
Tạ Lan Tu là đại ca an ủi Thượng Quan Hàn, lấy khăn tay lau nước mắt cho , vỗ nhẹ lưng.
"Đừng nữa. Phụ đưa ngươi cung là ngươi ở Đông Nghi Cung học hành tử tế, đó là vì tương lai của ngươi. Ngươi cũng bao giờ gặp họ, đợi ngươi trưởng thành, học xong thể trở về quê hương thăm cha bất cứ lúc nào..."
Khương Dao bên cạnh, ngắm ăn điểm tâm. Trong lòng thầm nghĩ Tạ Lan Tu chắc chắn tình hình của nhà Thượng Quan hiện tại. Cha sẽ qua đời trong hai năm nữa, việc để Thượng Quan Hàn ở đây ý nghĩa như một cách gửi gắm lúc lâm chung.
Dù lớn lên và trở về quê nhà Giang Nam, cũng sẽ còn gặp cha nữa.
Khương Dao thở dài một tiếng, cảm thấy đứa trẻ thật đáng thương.
Tuy nhiên, việc Thượng Quan Hàn ở cung cũng là cho . Cậu sẽ trải qua những gì như ở kiếp , mất cha bảo vệ , đối đầu với các bác tàn nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-225.html.]
Thấy bé gần như vơi, Khương Dao nhảy xuống khỏi chiếc ghế nhỏ, nhét miếng điểm tâm miệng Thượng Quan Hàn.
"Ưm…" Miệng nhồi đầy, bé thể , chỉ ngơ ngác Khương Dao, đôi mắt nhỏ tràn đầy sự ngỡ ngàng.
Khương Dao nhấc con mèo Phát Tài đặt lên tay , vỗ nhẹ vai : "Đây, điểm tâm cho ăn, mèo cho chơi, lau khô nước mắt đừng nữa. Huynh là nam nhi, như sẽ chê đấy. Ngoan nào."
Đối với trẻ nhỏ, những lý lẽ to tát thường hiệu quả, hơn là dùng thứ gì đó để chuyển sự chú ý của chúng.
Thượng Quan Hàn cắn miếng điểm tâm trong miệng, vị ngọt mềm tan chảy, thật sự ngừng , dần dần bình tĩnh .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tạ Lan Tu Khương Dao, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
Thượng Quan Hàn ôm chặt con mèo nhỏ, chợt nhận thứ mà Khương Dao đặt tay hóa là một sinh vật sống.
Cậu từng nuôi thú cưng bao giờ, đây là đầu tiên tiếp xúc với một sinh vật nhỏ bé như .
Cậu lau nước mắt, cẩn thận vuốt ve bộ lông của nó. Lông trắng như tuyết, mềm mại như bông liễu, hắt xì hai cái và nghẹn vì miếng điểm tâm trong họng, đó ho khan vài tiếng.
Con mèo giật , giơ vuốt cào loạn, Thượng Quan Hàn chợt cảm thấy đầu gối ấm lên. Nhìn xuống, thấy y phục một vệt nước - con mèo tè lên .
Với tính sạch sẽ nghiêm trọng của , Thượng Quan Hàn lập tức suy sụp, tiếng dừng bùng lên, “Hu hu hu…”
"Phát Tài! Con thế?"
Khương Dao kinh ngạc, ngờ sự cố xảy . Cô vội vã dậy tìm mèo để tính sổ, nhưng con mèo khi tè xong liền nhảy từ đầu gối Thượng Quan Hàn chạy ngoài, đ.â.m sầm chân của Tô Bồi Phong, cung nữ dẫn thư phòng.
"Ơ, mèo ở ?"
Tô Bồi Phong tò mò con mèo chân, ngẩng đầu lên, thấy bên trong phòng Thượng Quan Hàn đang lóc, Tạ Lan Tu đang vội vã an ủi: "Không , để chuẩn nước rửa và bộ y phục là ."
Còn Đông Nghi Cung thì lúc , vị Thái tử tương lai đang ghế, cầm bút lông chỉ về phía con mèo trắng, lệnh như thể đang xét xử: "Phát Tài, con mau đây!"
Tô Bồi Phong: “…Ở đây xảy chuyện gì thế?”
Tô Bồi Phong cảm giác đến đúng lúc.
Thấy con mèo lời, Khương Dao lớn tiếng gọi cô: "Nhanh lên, biểu tỷ, bắt con mèo đó !"