Hắn buông tay, Khương Dao ngã xuống vũng nước đất, chiếc váy màu xanh nhuộm đầy m.á.u và nước.
Người Hồ bên cạnh thấy , giơ tay định bắt cô.
Khương Dao hét lớn: “Giết !”
Ngay đó, Hồ mở to mắt, cổ hiện lên một vết cắt dài và sâu, Hồ Khương Dao c.ắ.t c.ổ tay đầu, c.h.é.m c.h.ế.t đồng bọn của .
Hoa Bình Ai...
Khương Dao nắm chặt con d.a.o trong tay, Hồ sống ở phương Bắc, thức ăn của họ thường dùng các loại gia vị, trong đó đinh hương, hoa Bình Ai quả nhiên tác dụng đối với họ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Năm xưa Lâm Tố và Khương Phất Ngọc thu giữ một lượng lớn hoa Bình Ai, khi tiêu hủy, Khương Dao giữ một phần, tự dưng nghĩ đến chuyện bôi lên dao, ngờ trong lúc nguy cấp tác dụng.
Có lẽ Hồ ngờ rằng loài hoa yêu ma gây họa cho Nam Trần phản họ.
Nhân lúc bọn họ tấn công lẫn , Khương Dao bật dậy từ đất, men theo đường núi chạy xuống các bậc thang.
Người Hồ thấy cô bỏ chạy, hò hét đuổi theo.
Dưới sự đe dọa của sinh tử, Khương Dao chạy với tốc độ đáng kinh ngạc, chỉ bằng sức lực của mà bỏ xa đám Hồ phía .
bất hạnh xảy .
Sau cơn mưa, đường núi trơn trượt, Khương Dao bất cẩn giẫm rêu xanh, cơ thể trượt ngã về phía , ống chân đập bậc đá, lăn lộn xuống bậc thang, ngã sấp xuống bùn.
Ngay khi cô sắp đuổi kịp, thì cô bất ngờ va Tạ Lan Tu.
Trong tuyệt cảnh gặp cứu tinh, khoảnh khắc , Khương Dao suýt bật .
Khương Dao lăn bò hét lên: “Lan Tu! Họ là Hồ, mau cứu ! Cứu !”
Tạ Lan Tu đánh rơi cây dù giấy dầu trong tay, “Công chúa điện hạ?”
Thị vệ nhà họ Tạ phản ứng nhanh chóng, rút nỏ trong tay áo, tức thì b.ắ.n nhiều mũi tên, nhắm Hồ phía cô.
Họ cũng lập tức xông , giao đấu với Hồ.
Tạ Lan Tu chạy lên đỡ Khương Dao dậy, “Điện hạ, mau thôi!”
“Á——”
Khương Dao lên, nhưng khi chân chạm đất, một cơn đau nhói từ bàn chân lan lên, cô nắm chặt áo của Tạ Lan Tu, suýt thành tiếng, “Đau... Đau quá…”
“Cẩn thận!”
Tạ Lan Tu kéo Khương Dao , c.h.é.m bàn tay đang vươn tới của tên Hồ, hộ vệ lập tức bổ thêm một đao, đá tên Hồ xa.
Hôm nay Tạ Lan Tu chỉ ngoài lễ Phật, ngờ sẽ gặp tình cảnh , mang theo nhiều hộ vệ, thể chống đỡ nổi đám Hồ hung hãn, chỉ thể tạm thời kéo dài thời gian.
“Không , đánh , chúng chạy thôi.”
“Ta nổi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-252.html.]
Khương Dao ngã bậc thang, lẽ gãy xương, bây giờ cô đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, đầu óc choáng váng, ngay cả cũng thể nổi, gì đến chạy.
“Lên đây!”
Tình hình cấp bách, Tạ Lan Tu kịp xem cô thương thế nào, nghĩ ngợi gì đưa nỏ và d.a.o cho cô, nhiều mà kéo cô lên lưng, lao rừng.
Tạ Lan Tu rằng theo đường núi chính chắc chắn thoát nổi, trong rừng cây cỏ che khuất, đầy gai góc, đối với đám Hồ to lớn đó khó , ngược thể tạm thời trì hoãn bọn họ.
Người Hồ nhanh chóng xử lý hết thị vệ nhà họ Tạ, chỉ hướng hai bỏ chạy, hét lớn bằng tiếng Hồ: “Đuổi theo!”
Đường núi khó , chẳng bao lâu , quần áo của hai cành cây nhô rách.
Khương Dao Hồ đuổi đến gần, cố gắng giương nỏ, b.ắ.n một mũi tên trúng cổ của tên đầu, ngã xuống ngay lập tức.
Trong cơn nguy kịch, tinh thần Khương Dao căng thẳng, cô phát huy hết khả năng b.ắ.n cung tập luyện bao năm qua, xuyên qua các cành lá rậm rạp, mỗi mũi tên đều trúng mục tiêu.
mũi tên trong nỏ nhiều, g.i.ế.c vài hết sạch.
Khương Dao thể thấy tiếng thở dốc gấp gáp của Tạ Lan Tu, mang theo cô, Tạ Lan Tu thể chạy nhanh hơn đám Hồ?
Nhìn thấy đám Hồ dần bao vây, Khương Dao lo lắng : “Lan Tu, thả xuống , bọn họ sẽ g.i.ế.c !”
Người Hồ dùng cô để uy h.i.ế.p triều đình Nam Trần, sẽ g.i.ế.c cô.
Tạ Lan Tu thì như , Hồ cần , chắc chắn sẽ g.i.ế.c ngay lập tức.
Nếu bỏ cô xuống, cơ hội để Tạ Lan Tu chạy thoát sẽ lớn hơn. Như , cả hai đều khả năng sống sót.
Khương Dao ngờ, khi , Tạ Lan Tu đột nhiên nổi giận, gầm lên: “Muội đang linh tinh cái gì !”
Tính tình Tạ Lan Tu vốn ôn hòa, đây là đầu tiên Khương Dao thấy nổi giận với , khiến cô im lặng.
Tạ Lan Tu cõng Khương Dao lưng, tay vịn chặt cây, thở dốc: “Bám chắc !”
Cậu nghiêng sang một bên, Khương Dao thấy mặt một vết cắt dài do gai rừng cào rách.
Sau một chút nghỉ ngơi, tiếp tục lao về phía .
Cả hai băng qua núi đồi, mưa ngày càng nặng hạt, áo quần thấm ướt dính , tóc rối bết mặt Khương Dao.
Trong cuộc rượt đuổi, đám Hồ mang theo đại đao càng ngày càng áp sát, Khương Dao thấy ánh thép lóe sáng, vài suýt chạm lưng cô. Nếu Hồ bắt sống, dám tay thật mạnh, lẽ cô mất mạng .
Tim cô đập mạnh như trống trận, cũng còn nhắc Tạ Lan Tu bỏ xuống nữa, mà chỉ nắm chặt chuôi dao, chuẩn tử chiến.
Cô run rẩy : “Lan Tu…”
Chẳng lẽ thể thoát ?
Ngay khi cô nghĩ như , tầm bỗng nhiên mở rộng, mặt là vách đá dựng với dòng thác đổ từ cao xuống.
Sau cơn mưa, dòng nước núi cuồn cuộn chảy, tạo thành một dòng chảy xiết.
Tạ Lan Tu lên tiếng: “A Chiêu, bám chắc !”