Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:58:23
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôn sự của ba con nhà họ Tạ hoãn vì ông nội của họ qua đời, họ vẫn còn trong thời gian để tang, nên cha cũng tiện sắp xếp hôn lễ.

Chỉ còn nửa năm nữa...

Khương Dao chút ngẩn ngơ, nửa năm , khi hết thời gian để tang, liệu Tạ Lan Tu thể sẽ đính hôn với khác ?

Các cô gái tin Tạ Lan Tu hôn ước liền cảm thán tiếc nuối, chuyển sang chủ đề khác.

Khi chiều tà, ánh nắng rực rỡ cuối ngày nhuộm đỏ bầu trời, bóng núi in đậm như mực, gió thổi qua rừng cây, vọng tiếng gió rì rào trong thung lũng, như tiếng thở dài của thiên nhiên.

Chuông gió treo mái nhà vang lên leng keng, khơi dậy bao suy nghĩ miên man.

Đêm mưa trong núi bình yên và thanh tĩnh, bầu trời buông xuống như bàn tay dịu dàng của , nhẹ nhàng vuốt ve làng quê. Dưới mái hiên, chim chóc trở về tổ, từ xa vọng tiếng chó sủa và khói bếp mờ mờ lan tỏa trong sương mù.

Các cô gái lượt về.

Khương Dao chống gậy cửa. Gió thổi nhẹ lùa qua mái tóc lòa xòa, mang cảm giác mát lành.

Tiểu Thái Đầu chơi đến mệt, ngủ gục băng ghế dài ngoài mái hiên.

Tạ Lan Tu một ngày việc cũng mệt mỏi, mái hiên, lặng lẽ ngắm bầu trời phía xa.

Thấy Khương Dao , vội vàng đỡ cô xuống chiếc ghế nhỏ, “A Chiêu ngoài thế ?”

“Ra để tìm .”

Khi Tạ Lan Tu đưa tay đỡ cô, Khương Dao nhận cổ tay : “Chuỗi hạt niệm của ?”

Chuỗi hạt mà ông nội của xin cho từ chùa núi còn ở đó nữa. Trong lúc chạy trốn, ai để tâm giữ gìn những thứ như ? Có lẽ rơi mất ở đó.

Tạ Lan Tu nhớ , hôm qua, chỉ vì sợi dây đỏ chuỗi hạt đứt đột ngột mà dầm mưa lên chùa, nhờ mà vô tình cứu Khương Dao.

Ánh mắt trở nên dịu dàng. Sợi dây hộ mệnh đứt cứu Khương Dao, lẽ đó là thần phật hiển linh, che chở cho cô.

Không , đưa tay vuốt nhẹ lên đỉnh đầu cô, “Không , chỉ là một món đồ nhỏ thôi.”

Làm vật hộ ông nội để cho chỉ là món đồ nhỏ chứ.

Khương Dao tháo chuỗi hạt tay , buộc lên cổ tay Tạ Lan Tu.

“Ca ca, từ nay dùng cái của .”

Chuỗi hạt của Khương Dao là do Lâm Tố xin cho cô, cả hai vật hộ của họ đều lớn trong gia đình xin từ chùa núi, về bản chất khác .

“A Chiêu, cái …”

“Huynh cứ giữ lấy, coi như là đền cho . Ta sẽ nhờ cha xin cho cái khác.”

Kiếp , Tạ Lan Tu từng tặng chuỗi hạt hộ của cho Khương Dao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-260.html.]

Giờ đây, Khương Dao tặng chuỗi hạt của cho .

Đó là trả chủ cũ, duyên nợ vốn định sẵn?

Khương Dao chống cằm bằng một tay, ngước lên núi. Ánh chiều tà, từ xưa đến nay chẳng là một điềm lành, ánh hoàng hôn trải lên mi cô, trong ánh mắt thoáng hiện nét sầu man mác.

Tạ Lan Tu hỏi: “A Chiêu, vui ?”

Gió chiều thật dễ chịu, Khương Dao cảm thấy buồn ngủ, cô vươn vai.

“Chỉ là nghĩ đến vài chuyện thôi.” Cô thu ánh , “Lan Tu, sống ở Đông Nghi Cung vui ?”

Hằng ngày cùng cô học tập, luyện kiếm và rèn luyện. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, tụ họp vui chơi, .

Mùa đông qua , xuân tới, hơn hai năm .

“Đương nhiên .” Tạ Lan Tu đáp, “Được học tập cùng A Chiêu ở Đông Nghi Cung, Ngô phu tử chỉ bảo, thật sự lợi nhiều.”

“Chỉ là học thôi ?”

“A Chiêu đối xử với chúng cũng .”

Khương Dao luôn với những xung quanh, đối xử với bạn cùng học phân biệt giàu nghèo. Mỗi đồ do các nước phiên cống nạp, cô đều chia sẻ cho họ.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Sau khi Anh Quốc Công qua đời, Khương Dao nhớ rằng Tạ Lan Tu sẽ kế thừa vị trí của ông để biên soạn lịch sử Nam Trần, chắc chắn sẽ tiếp xúc với các quan chép sử, nên cô lệnh cho phép các quan bên ngoài Đông Nghi Cung, thuận tiện cho gặp gỡ các quan chép sử.

Khương Dao hỏi: “Vậy, sống mãi ở đó ?”

“Nếu thể, tất nhiên chúng sống mãi ở Đông Nghi Cung, như bây giờ.”

“Ta hỏi họ, đang hỏi .”

Tạ Lan Tu chợt ngẩng đầu lên, lỡ buột miệng: “Công chúa điện hạ…”

Khương Dao lập tức lấp liếm: “Gần đây tập thứ mười hai của ‘Lịch sử Nam Trần’ sắp thành . Lần đến phòng của , thấy sách chất đầy khắp nơi, còn tiếp đón các quan chép sử, nơi đó chật chội quá. Hay dọn sang cung Nguyên Nghi nhé?”

Cung Nguyên Nghi là nơi ở của các thái tử phi qua các đời.

Cô chớp chớp mắt, như đùa cợt, như thử lòng.

Tạ Lan Tu ngẩn một lúc, theo bản năng lắc đầu: “Không . Ta với A Hàn , trong thời gian ngắn, thể trở về, thể chất sách tạm ở phòng .”

“Phòng cũng rộng ,” Khương Dao , “hơn nữa hai ở gần , ngày mưa qua cũng bất tiện.”

“Ta thấy vẫn mà.”

Khương Dao im lặng trong chốc lát, xoay đầu , để đối diện với , “Lan Tu, hiểu ý mà.”

Trong đôi mắt của cô phản chiếu hình bóng của Tạ Lan Tu, như một lời hứa, cô vô cùng trịnh trọng : "Với phận và địa vị hiện tại của , cùng với sự yêu thương mà cha dành cho, bất kể gì, đều thể dễ dàng , nhưng thích... ép buộc khác."

Cơn gió núi nhẹ nhàng thổi qua, loé ánh sáng của vài vì nhỏ bầu trời. Giọng của Khương Dao nhẹ nhàng bay trong gió.

Loading...