Dù hành động chăm sóc cô nhẹ nhàng, nhưng lẽ trong lòng vẫn còn giận, từ đầu đến cuối giữ khuôn mặt lạnh lùng, một lời.
Khương Dao hít mũi, thấy chột , dám thẳng mắt .
Đợi đến khi bôi thuốc xong, cô mới dám lí nhí gọi: "Cha, chuyện với con ..."
Cha cứ im lặng thế , cô sợ.
Lâm Tố im lặng một lúc hít sâu một : "A Chiêu, như nữa."
Điểm của Lâm Tố là dù tức giận đến , sẽ vẫn giữ lý trí, giảng giải kỹ càng, bao giờ sử dụng chiến tranh lặng để trừng phạt.
Hắn với giọng điệu nghiêm túc: "Nơi giống như ở quê, con quen thuộc với nơi , ở đây quá nhiều . Nếu con ngoài gặp chuyện gì may thì ? Nếu con ngoài, cứ với cha, cha sẽ đưa con . Khi cha ở đây, con thể tìm Lâm Xuân và những khác. Nói tóm , con tuyệt đối tự ý ngoài, hiểu ?"
Khương Dao vội vàng gật đầu: "Con hiểu , con dám nữa."
Lần đúng là cô quá liều lĩnh.
Trong cung, thực sự thể xảy bất cứ chuyện gì. Trước khi cô khả năng tự bảo vệ , hơn hết là nên tự ý hành động.
Lâm Tố thở phào nhẹ nhõm, nước mắt mặt khô, cảm xúc cũng dần bình tĩnh : "Tối nay con bảo cha qua là để chọn cho con một cái tên thích hợp."
Hắn Khương Dao và : "Bà đề xuất một vài tên, cha thấy tên 'Dao' là phù hợp với con nhất. Sau , con sẽ theo họ , tên con là Khương Dao, tự là Cảnh Dục. Trước đây, chúng thường gọi con là A Chiêu, đó chỉ là nhũ danh, từ nay tên của con sẽ là Khương Dao."
Khương Dao, vẫn là cái tên như kiếp .
...
Khương Dao nghĩ rằng khi Lâm Tố chuyện với cô, chuyện đêm nay coi như bỏ qua.
Sau khi xong, cô cũng cảm thấy mệt mỏi, quan tâm lắm đến cái tên mới, dù nó cũng giống kiếp .
Cô kéo tay Lâm Tố, nũng nịu: "Cha ơi, con buồn ngủ quá , chăn giường con rơi xuống đất , bảo chăn mới ?"
Dù thì chăn cũng rắn độc bò qua.
Không ngờ cô xong, Lâm Tố mỉm một cách đầy ẩn ý: "A Chiêu ngủ ?"
Ừm…?
Giờ muộn lắm , buồn ngủ thì gì sai ?
Lâm Tố phủi bụi váy cô, cởi chiếc áo choàng đen bên ngoài của cô , dắt tay cô từ giường đến góc phòng.
Khương Dao khó hiểu, nhưng cũng chỉ thể mặc cho cha dắt , cho đến khi dắt đến góc tường.
Chờ cô cho ngay ngắn, giọng điệu của Lâm Tố vẫn nhẹ nhàng, hề tức giận, nhưng cho phép khác từ chối: "Phạt một canh giờ."
Khương Dao: "..."
Cô lớn từng mà còn phạt , thật mất mặt quá .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-34.html.]
"Hôm nay con ngoài chỉ thương nhẹ, nhưng con nghĩ đến việc nếu gặp nguy hiểm thì ?"
Lâm Tố nghiêm túc : "Lần phạt là để nhắc nhở con, những ngoài trông nom con, nên con phạt , còn họ quỳ. Họ phạt vì con, và thời gian họ quỳ còn lâu hơn thời gian con . Con một canh giờ, họ quỳ suốt đêm."
Khương Dao: … Xin .
Lâm Tố tiếp: "Chuyện cha cũng trách nhiệm, vì cha với con rằng chạy lung tung. Nên cha sẽ cùng con, giám sát con cho đàng hoàng, xong mới ngủ."
…
Lâm Tố là , xong thực sự mặt cô, chằm chằm cô, hễ thấy cô chút động tác nhỏ là sẽ nhẹ nhàng chỉnh tư thế cho cô.
Khương Dao tìm cơ hội nào để lười biếng.
Không còn cách nào khác, cô đành thẳng lưng và ngoan ngoãn chịu phạt.
...
Sáng hôm .
Khương Dao cảm nhận rõ ràng rằng xung quanh càng chú ý đến cô hơn, Lâm Xuân gần như luôn ở sát lưng cô, rời nửa bước.
Buổi sáng, Lâm Tố còn thực sự bảo Nội vụ phủ cử mang gạch đá và thợ xây đến để sửa vườn hoa.
Ngoài , còn yêu cầu dọn sạch cỏ dại ở sân , và lấp hết ba bốn cái lỗ chó lớn nhỏ ở đó, như thể sợ rằng Khương Dao sẽ chui qua đó ngoài.
Suốt cả buổi sáng, trong sân luôn ồn ào với công việc đào bới.
Khi Khương Phất Ngọc từ triều trở về, sân cung Phượng Nghi đầy đất cát và những đống gạch chất đống bừa bãi, những nội quan giúp đào đất ai nấy đều mặt mũi lấm lem.
Khương Phất Ngọc bước cung Phượng Nghi: "Các đây là đang định phá cung Phượng Nghi ? Làm lớn thế cơ ."
Lâm Tố đào xong, xắn tay áo nghỉ và pha , thấy Khương Phất Ngọc liền mời nàng: "Làm một vườn hoa cho A Chiêu, để trồng hoa."
Khương Phất Ngọc sang Khương Dao: "Nghe tối qua A Chiêu chạy ngoài, vốn định đến xem , nhưng chút việc bận, A Chiêu chứ?"
Khương Dao ngẩng đầu lên, Khương Phất Ngọc thấy vết xước mặt cô, sắc mặt lập tức đổi: "Vết thương mặt là ?"
Khương Dao : "Bị cành cây cào trúng. Tối qua cha còn phạt con một canh giờ."
Một canh giờ là hai tiếng đồng hồ, mặc dù cuối cùng Lâm Tố nới lỏng cho cô, bắt cô đủ một canh giờ, nhưng cô vẫn đến mức chân tê nhức, sáng nay thức dậy cả đều rã rời.
"Phạt đúng."
Khương Phất Ngọc cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Khương Dao: "Tối qua Quý Thái Phi và Dung Thái Tần đến cung Phượng Nghi, A Chiêu cũng gặp họ ."
Nói đến đây, nàng dừng một chút, cuối cùng quyết định với cô: "Tối qua họ c.h.ế.t ."
Khương Dao: !!!
Thật ?