Việc cô , giống như đứa trẻ xử cho nuôi khi cha ly hôn, cha quan tâm, chu cấp tiền nuôi dưỡng, để một nuôi nấng cô. khi lớn lên, cha chạy đến thu hoạch thành quả, vì ông giàu hơn nên cô liền chạy đến phục vụ cho ông, bỏ rơi , trở thành một đứa nhỏ vô ơn.
xét cho cùng, trong linh hồn cô vẫn là một trưởng thành, cân nhắc lợi hại, ham vinh hoa phú quý là bản năng của con .
Hỏi thế gian, ai khao khát cuộc sống giàu sang?
Khương Dao cũng chỉ là một con bình thường mà thôi.
Sức hấp dẫn của địa vị và quyền thế mà cô thể mang là quá lớn, cuối cùng, ánh mắt thất vọng của Lâm Tố, cô lên xe ngựa đến kinh thành.
Lúc đó, cô vẫn giữ tư duy của hiện đại, nghĩ rằng phận , thì thể thụ hưởng quyền lực và vinh hoa mà nó mang một cách đương nhiên.
Cô ngờ rằng, ở thế giới , để hưởng vinh hoa phú quý, đều trả giá. Mà cái giá đó lớn hơn nhiều so với những gì cô thể tưởng tượng.
Khi mới đến kinh thành, dù là con gái duy nhất của nữ đế, nhưng vì từng sống ở nông thôn, cô những đứa trẻ lớn lên ở kinh thành chế nhạo, rằng cô dính thứ mùi thô tục.
Sau khi đến kinh thành, mỗi ngày cô đều sắp xếp lịch học hành dày đặc, còn thoải mái như . Nghi thức hoàng cung, cầm kỳ thi họa, tứ thư ngũ kinh, quyền mưu sách luận,... Nhìn thời khóa biểu dài dằng dặc mỗi tuần, cô thường nghi ngờ rằng đó là việc mà một đứa trẻ tám tuổi thể thành.
Dù cô nỗ lực học hành chăm chỉ, dùng ý thức và ý chí chiến đấu của sĩ tử thi đại học năm 18 tuổi, thức đêm học đến khuya, nhưng các phu tử của cô vẫn lắc đầu bảo “ đủ.”
Dù cô hơn bình thường, cũng chẳng ai khen ngợi cô, vì phận của cô vốn cao hơn thường, nên việc cô thật vĩ đại, thứ đều xuất sắc diện, dẫn đầu ở mặt, mới là điều đương nhiên.
Những điều đó là gì.
Đáng sợ nhất là trong hoàng thành, để tranh đoạt quyền lực, từ bất cứ thủ đoạn nào.
Vì Khương Dao là con gái duy nhất của nữ đế, dù chính thức phong thái tử, nhưng ai cũng ngầm hiểu cô là thừa kế, vô ánh mắt đều dõi theo cô, kéo cô xuống.
Trong hoàng thành, thiếu những âm mưu, những đả kích công khai ngấm ngầm. Sau khi cô đến đây, chuyện đồ ăn hạ độc, giường đột nhiên xuất hiện rắn độc, bọ cạp, trở thành chuyện cơm bữa.
Những lời vu oan vô cớ, ám toán, thường xuyên ập đến cô, thể đề phòng.
Lúc mới bắt đầu, cô còn bảo vệ cô, nhưng dần dần bà cũng trở nên chán nản, thậm chí bắt đầu khinh thường cô là yếu đuối, vô dụng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Những đứa trẻ lớn lên trong hoàng cung, ai mà trải qua những chuyện . Con là con của trẫm, là thừa kế tương lai, thể yếu đuối như , đến cả những thứ cũng sợ, thể gánh vác đại sự.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-4.html.]
“Sau những chuyện cần với trẫm, tính toán mưu lược, từng bước tiến hành, thế nào để nắm bắt cơ hội, bảo vệ , giáng đòn chí mạng kẻ thù của con, đó là điều con tự suy nghĩ.”
Mẹ cô là nữ đế đầu tiên, từ một công chúa sủng ái, bà giẫm lên m.á.u thịt của những yêu mà bước lên đỉnh cao. Dù bà tổn thương, đầy thương tích, bà vẫn thể lên phản kích.
Trước khi bà lên ngôi, hoàng đế của triều đại đều là nam giới, nữ đế như nàng là sự tồn tại duy nhất phá vỡ quy luật đó.
So với , cô quả thật là một bất tài, đủ thông minh và năng lực.
Cô theo kịp bước của những âm mưu quyền thế, khác tính kế cô, họ đều thành công.
Cô giống như một con gà yếu ớt giữa đám đại lão, bất cứ ai cũng thể hất cô ngã xuống đất thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Năm mười sáu tuổi, cô oan ngục, nửa đêm dùng dây lụa trắng siết cổ đến chết.
Cho đến lúc chết, cô vẫn nghĩ , ai g.i.ế.c .
Những năm sống trong cung, hầu như ngày nào cô cũng mất ngủ, khó ngủ. Ngay cả khi ngủ cô cũng dám ngủ sâu, giường lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ, lo sợ ám sát bất ngờ, sợ hãi những âm mưu sẽ xuất hiện lúc nào.
Những năm qua, cô lúc nào hối hận, hối hận về sự lựa chọn của .
Cô thường nhớ đến Lâm Tố, trở về ngôi làng cũ, sống một cuộc sống bình dị với cha, cần mệt mỏi đối phó với những âm mưu và tính toán.
Nếu cô chọn ở bên cạnh Lâm Tố, dù vinh hoa phú quý, lẽ cô thể sống một đời bình yên và hạnh phúc.
Nhớ tất cả những chuyện qua ở kiếp , Khương Dao cay sống mũi, “Cha…”
“Sao ?” Lâm Tố thấy giọng điệu khác lạ của cô, nhíu mày, “Có bên ngoài chịu thiệt thòi gì ?”
Nghe đến đây, Khương Dao càng thể kìm nén, ôm lấy chân Lâm Tố, nước mắt trào .
Kiếp cô ngộ một đạo lý, ngay cả m.á.u mủ cũng thể nghi kỵ lẫn , tìm một thật lòng đối với là chuyện khó đến mức nào.
Lâm Tố là đầu tiên thế giới với cô, lẽ cũng là duy nhất thật lòng đối với cô, thế mà đây cô còn điều mà bỏ rơi .
Mỗi khi nghĩ lựa chọn ngày xưa, cô đều tát một cái thật mạnh.