Cô nhớ những tin đồn ngày đầu tiên trở về kinh thành.
Khương Dao đoán, mười phần thì đến tám, chín phần là do Khương Triều . Ngoài , ai còn đầu óc kỳ quái đến mức tạo những lời đồn ma quỷ giữa thời đại duy vật ?
Hơn nữa, Khương Phất Ngọc chỉ đàn áp những tin đồn đó, còn thì vẫn truy xét. Nhìn tình hình, e rằng chuyện sẽ kết thúc trong im lặng.
Ngay cả khi Khương Phất Ngọc thật sự phát hiện Khương Triều là kẻ , bà cũng sẽ bao che cho .
Giống như việc Khương Phất Ngọc g.i.ế.c Chu Duy Minh, nhưng truy cứu sâu về tiến cử Chu Duy Minh là Khương Triều, mà chỉ trách mắng vài câu cho qua.
Khương Phất Ngọc luôn là coi trọng tình nghĩa cũ. Ba mũi tên mà Khương Triều đỡ cho bà trở thành bùa hộ mệnh của , thỉnh thoảng lấy để ràng buộc đạo đức với Khương Phất Ngọc.
Đôi khi Khương Dao thực sự mong rằng Khương Phất Ngọc đừng tinh thần đạo đức mạnh như , ai chuyện đạo đức với một kẻ điên?
Nghĩ đến chuyện Khương Triều thể tính kế với Lâm Tố, Khương Dao càng thêm đau đầu.
Khương Dao đấu với Khương Triều nửa đời kiếp , cô hiểu, một kẻ điên như , chỉ cần còn sống, sẽ bám chặt lấy con mồi, cho đến khi xé toạc con mồi mới chịu dừng .
Cô thật sự những mưu mô dơ bẩn của kinh thành dính Lâm Tố.
...
Có lẽ vì hôm nay gặp Khương Triều, Khương Dao cảm thấy vô cùng xui xẻo, bữa ăn cô ăn ngon miệng, chẳng chút hứng thú.
Những món ăn hôm nay, cô thậm chí chạm .
Chỉ là vì hai bậc trưởng bối đang cùng bàn, cô tiện buông đũa rời khỏi, đành , thi thoảng gắp vài miếng thức ăn.
Khương Phất Ngọc nhận thấy cô ăn nhiều, liền hỏi: "A Chiêu cảm thấy món hôm nay hợp khẩu vị ?"
Khương Dao ngẩng đầu, chớp chớp mắt : "A Chiêu ăn no ạ."
Lâm Tố sớm nhận cô chút khác thường, dường như từ bữa trưa cô trầm lặng, còn vui vẻ, thậm chí cũng ít hơn .
Vì , ông đặt đũa xuống, vẫy tay gọi cô: “A Chiêu, đây.”
Khương Dao hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn tới, đó Lâm Tố kéo .
Ngay đó, một bàn tay đặt lên trán cô.
Cô còn chút mơ màng, ngây ngốc đang chạm trán .
“Sốt ?” Khương Phất Ngọc cũng còn tâm trạng ăn uống, “A Chiêu sốt ?”
Lâm Tố buông Khương Dao , “Sốt nhẹ thôi, nghiêm trọng lắm.”
“Để con bé tẩm cung nghỉ .”
Khương Phất Ngọc lập tức lệnh: “Gọi ngự y đến đây.”
Khương Dao ngây xung quanh bắt đầu di chuyển, một lúc mới kịp phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-52.html.]
Sau khi Lâm Tố rời tay khỏi trán cô, cô chạm đầu , cảm thấy chẳng khác gì bình thường, Lâm Tố cách nào mà phát hiện .
Thì là sốt...
Bảo suy nghĩ của cô trở nên chậm chạp thế .
Ký ức tiếp theo bắt đầu trở nên mơ hồ, cô cũng chuyện gì đang xảy , chỉ ai đó bế giường trong tẩm cung.
Cung nữ đồ ngủ cho cô, cô xuống thì ý thức trở nên lờ mờ.
Nửa tỉnh nửa mơ, cô thấy nhiều quanh giường chuyện.
Thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt tóc mái của cô, sờ trán cô : “Trán càng lúc càng nóng hơn, sốt cao lên .”
“Trẻ con ốm thường bắt đầu từ sốt nhẹ, lấy khăn ướt đắp lên .”
Khương Dao cảm nhận một chiếc khăn ướt đặt lên trán.
Một lát , Khương Phất Ngọc lo lắng hỏi: “Ngự y vẫn tới ?”
“Bệ hạ, ngự y đến ạ.”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ngự y mang theo hộp thuốc, bước vội trong mưa. Khương Dao cảm nhận ai đó vén chăn của cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bàn tay lạnh băng của ngự y bắt mạch cho cô, khiến cô rùng , vội vàng rút tay về.
Lâm Tố giữ lấy tay cô, “Được , A Chiêu ngoan nào, chỉ một chút thôi, sẽ xong nhanh thôi.”
Cơn sốt dường như ngày càng nặng hơn, Khương Dao cảm thấy rõ ràng lạnh toát, cơn buồn ngủ nặng nề kéo đến.
Cô sốt ruột đợi ngự y bắt mạch xong, vội vàng rút tay trong chăn, quấn thật chặt.
Tiếng ngự y vang lên bên giường, ông báo với Khương Phất Ngọc rằng: Khương Dao phong hàn.
Gần đây trời trở lạnh, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ cảm.
Thực cũng chuyện gì nghiêm trọng, con ai chẳng lúc ốm đau.
Khương Dao mơ màng, đứt quãng, trải qua một vài giấc mơ ngắn.
Một giấc mơ đưa cô trở về khi xuyên .
Trong giấc mơ, cô cũng đang sốt.
Cô sờ lên trán , nhiệt kế chỉ lên tới ba mươi chín, bốn mươi độ, từ từ bò dậy khỏi giường, chuẩn thẻ căn cước và thẻ bảo hiểm y tế, một bắt taxi tới bệnh viện.
Mùi trong xe cô khó chịu, điều hòa lạnh khiến cô run rẩy, cô khó chịu đeo chiếc khẩu trang, tựa đầu cửa kính, đèn đường lấp lánh ngoài , mong rằng xe sẽ nhanh chóng tới nơi.
Mỗi tắc đường, đèn đỏ, xe dừng chạy, đều khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể cô sắp ngất đến nơi, nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, còn cách nào khác, cô chỉ một , vẫn chăm chú theo dõi lộ trình, sợ rằng tài xế sẽ nhầm đường, cô dám tin tưởng tài xế.
chặng đường dường như quá xa, như thể mãi chẳng thể đến bệnh viện.
Trước khi xuyên , cơ thể Khương Dao khỏe mạnh, thường xuyên cảm sốt.
Cô khác, bố thì thể trông cậy, hầu như chẳng bao giờ quan tâm đến cô.