Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:43:29
Lượt xem: 148

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

tất nhiên đó là m.á.u của .

Hắn nhấc tay lên, một con vật trắng muốt lông xù rơi xuống mặt tiểu đồng.

Tiểu đồng kỹ, thiếu chút nữa doạ cho ngất .

Đó là một con hồ ly trắng cực kỳ xinh , bộ lông trắng muốt như tuyết, tì vết.

Mọi trong phủ đều con hồ ly đó là vật cưng mà Tương Dương Vương bỏ tiền lớn mua về từ chợ cách đây vài ngày, yêu quý nó hơn cả đám gia nhân trong phủ.

giờ đây, con hồ ly trắng rạch nhiều nhát sâu nông, m.á.u đỏ nhuộm lên bộ lông trắng của nó.

Con hồ ly vẫn còn sống, nhưng đang co rúm run rẩy, dường như sợ hãi điều gì đó.

Chuyện

Tại hành hạ đến mức ?

Tiểu đồng hoảng sợ, chỉ thấy giọng lạnh lùng của Khương Triều vang lên: “Đưa nó chữa trị cho lành mang về đây. Nói với thái y, nếu chữa khỏi, cũng cần sống nữa!”

Đánh đến gần c.h.ế.t sai chữa trị – điên ?

Tiểu đồng đột nhiên cảm thấy rùng , mãi mới lắp bắp trả lời, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Khương Triều lườm tới.

“Vâng… …”

Mọi trong Tương Dương Vương phủ đều chủ nhân của họ là một kẻ điên. Cậu tiểu đồng dĩ nhiên điều đó, liền run rẩy mang con hồ ly rời .

...

Phủ của Bạch Thanh Bồ gần hồ Sùng Hồ, đưa Khương Dao về phủ .

Vừa bước sân, một thiếu phụ trong bộ váy lộng lẫy đám hầu vây quanh từ sân trong chạy .

Nàng nâng váy lên, chạy vội vã, đám thị nữ bước nhanh theo , chạy : “Phu nhân, chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã!”

nàng vẫn dừng , tiến thẳng đến bên Bạch Thanh Bồ: “Nghe thuyền giữa hồ chuyện, xảy chuyện gì ? Cô bé là ai?”

Bạch Thanh Bồ đáp: “Là con của bệ hạ và Bất Tuân.”

Bạch Phu nhân giật , đưa tay định nắm lấy tay Khương Dao nhưng rụt , đôi mắt mở to: “Huynh là con của ai?”

Nàng tin nổi, chăm chú cô bé trong tay Bạch Thanh Bồ, thể rời mắt. “Huynh nữa, đây là con của ai?”

Bạch Thanh Bồ đáp: “Nàng nhầm , Bất Tuân chính là Lâm Lang Quân. Đây là con gái của đương kim Thiên tử.”

Nghe đến đó, Bạch Phu nhân lui hai bước, suýt ngã.

Thẩm Tự…

Hắn vẫn còn sống?

Bạch Thanh Bồ giải thích với nàng xong, liền vội hỏi: “Phụ ở nhà ? Mau sai cung báo với Hoàng thượng.”

...

Khương Dao trải qua một cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, cô chạy một trong bóng tối, chạy xa.

Xung quanh chỉ là bóng tối, nỗi sợ hãi khó tả bủa vây.

Cô cảm thấy mệt, nhưng dám dừng .

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Không chạy bao lâu, cuối cùng cô thấy phía một tia sáng le lói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-68.html.]

Nhìn ngược về phía ánh sáng, cô thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Cha!”

Khương Dao nhận đó là bóng dáng của Lâm Tố.

Trong giấc mơ, Khương Dao chạy về phía ông, nhưng càng đến gần, cô càng cảm thấy điều gì đó .

Lâm Tố yên, hề động đậy, trông giống như một bức tượng. Cô gọi ông nhiều , nhưng ông thấy.

Cuối cùng khi đến bên ông, Khương Dao vui mừng đưa tay nắm lấy tay áo ông.

chỉ với một cái chạm nhẹ, ông ngã sụp mặt cô, bất động đất.

Khương Dao vội vàng lật ông .

khi rõ khuôn mặt của ông, cô đột nhiên thấy Lâm Tố đum nhiều nhát, m.á.u chảy đầm đìa, huyết nhục mơ hồ.

!!!

Khương Dao bừng tỉnh, bật dậy giường, tim đập thình thịch.

Nghe thấy tiếng cô, thị nữ bên cạnh kinh hô: “Công tử, phu nhân, cô bé tỉnh .”

Bạch Thanh Bồ sắp xếp cho Khương Dao ở phòng khách.

Trung Dũng hầu vốn nhát gan, con trai đưa đứa con của Nữ đế về nhà, liền nhanh chóng khoác áo quan chạy cung báo cho Khương Phất Ngọc.

Khương Dao còn đang hôn mê, Bạch Thanh Bồ sắp xếp cho cô ở phòng khách và cho mời đại phu.

đại phu còn kịp tới, cô tỉnh.

Bạch Thanh Bồ liền vội vàng tới đầu giường: “A Chiêu, con chứ?”

Khương Dao mồ hôi đầm đìa, tóc ướt đẫm dán trán, lưng áo cũng ướt sũng.

Cô thở hổn hển, tay nắm chặt góc chăn, hình ảnh Lâm Tố đẫm m.á.u trong giấc mơ vẫn hiện lên trong đầu. Cô nhớ Lâm Tố vẫn còn đang ở hồ, lập tức lo lắng nhảy xuống giường.

tỉnh , thể còn yếu, hai chân căn bản đủ sức chống trụ cả cơ thể, nhảy xuống giường, cô ngã lăn đất.

“A Chiêu!”

May mà sàn trải thảm, cô thương.

Các thị nữ vội đỡ cô dậy, Bạch Thanh Bồ cũng đến gần xem tình trạng của cô.

Có lẽ vì quá xúc động, vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, xương sườn của cô bắt đầu nhói đau.

Cô ôm lấy ngực, bật , túm lấy cổ áo Bạch Thanh Bồ mà chất vấn: “Cha ? Cha ?”

Nước mắt ngừng tuôn từ đôi mắt cô.

Chỉ cần nghĩ đến Lâm Tố, n.g.ự.c cô nhói đau đến mức khó thở.

Rõ ràng lúc cô trọng sinh từng thề sẽ bảo vệ cha, vô năng như , vẫn bảo vệ ông?

Tại yếu đuối đến thế?

Cô chỉ Lâm Tố biến mất mắt .

chìm nỗi kinh hoàng, như một chú chim nhỏ run rẩy, vai cô cũng run lên, co rút.

Bạch Thanh Bồ bao giờ chăm sóc trẻ con, nhưng cũng thấy rõ rằng dáng vẻ của cô chút nào.

Nếu để mặc cô tiếp tục , lẽ cô sẽ ngất mất.

Loading...