Cô run lên hai cái, đôi mắt to về phía Khương Phất Ngọc, ánh mắt đầy van nài, "Mẹ, xin hãy cho con giúp , ?"
"Mẹ xem văn thư và tấu chương nhiều thế , coi như là để con gái giúp chia sẻ một phần lo toan."
Nếu Khương Phất Ngọc tự điều tra, mà phát hiện đầu mối liên quan đến Khương Triều, thì chắc chắn cũng sẽ tìm cách giấu diếm.
Khương Dao rút một bài học: Không thể dựa Khương Phất Ngọc, tự tìm kiếm sự thật.
Nếu là Khương Dao tự điều tra và tìm thấy điều gì, thì dù Khương Phất Ngọc che đậy cũng khó.
Cô tính toán như : cô gần như xác định thủ phạm, chỉ cần điều tra mục tiêu, sẽ khó khăn.
Thấy đứa con bé nhỏ sẽ "chia sẻ lo toan" với , Khương Phất Ngọc cuối cùng cũng mềm lòng, hiếm khi thấy cô bé quan tâm một việc đến , nên cũng thuận theo để cô tự tìm hiểu. Dù con bé còn nhỏ, cho dù gì, cũng gây rắc rối lớn.
"Được , sẽ nhờ Phương Phi chép một bản và gửi cho con, giờ thì con đặt xuống , cẩn thận kẻo ngã…"
Khương Phất Ngọc xong, thì "phịch" một tiếng, Khương Dao giữ nổi, đống văn thư rơi lăn lóc khắp nơi.
“Hắn thật nhạy bén, thể phát hiện nhanh như .”
Khương Triều rải một nắm thức ăn cho cá, giả sơn, những con cá chép tranh ăn.
Bên cạnh , một đàn ông mặc áo màu xám nâu mặt đầy căng thẳng : “Đã bảo ngươi đừng , ngươi cứ nhất quyết . Tên họ Lâm đó gia thế xuất gì, cho dù cho cung, phong hậu thì cũng thể gây sóng gió gì? Bây giờ xem , mật thám nhổ sạch, Thái phi đột nhiên qua đời, bây giờ cài cung dễ như nữa…”
Khương Triều siết chặt nắm tay, buông , nắm thức ăn cá ném xuống nước.
Hắn đàn ông chút tức giận , lạnh : “Đột nhiên qua đời? Ngươi thật sự nghĩ cái c.h.ế.t của họ là ngẫu nhiên ?”
“Ngươi rõ hơn ai hết họ c.h.ế.t như thế nào. Nếu ngươi lỗ mãng bôi thuốc độc lên hộp trang sức gửi cung, khiến trong cung sinh nghi, họ ám sát nhanh như ?”
Khương Triều nhạt: “Ngươi còn dám trách ?”
Người nghẹn lời câu của Khương Triều: “Ngươi…”
“Tóm , họ c.h.ế.t là c.h.ế.t , c.h.ế.t thì sẽ bao giờ lên tiếng . Hôm nay đưa là ngươi cài cung Phượng Nghi, ngươi chắc rằng sẽ gì chứ?”
“Nói thì , dù tra khảo ép cung, tên họ Lâm đó dám dùng lời khai để đến đối chất với ?”
Khương Triều thờ ơ : “Tỷ tỷ cũng sẽ tin …”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-79.html.]
Khương Dao rời khỏi cung Cảnh Nghi, vội vàng chạy tới, đuổi hết những xung quanh , ghé tai Khương Phất Ngọc nhỏ điều gì đó.
Nghe xong, Khương Phất Ngọc đột nhiên trừng lớn mắt.
“Lâm Tố… thể?”
Hôm nay Lâm Tố lệnh cho Dạ Nhẫn đưa Lý Cửu thẩm vấn, mà nàng .
Dạ Nhẫn xưa nay chỉ lệnh của nàng, thế mà chuyện xảy hơn một canh giờ, mới đến báo cho nàng.
Làm Lâm Tố thể điều động của nàng mà nàng hề ?
Khi Khương Dao trở về cung Phượng Nghi, Lâm Tố tắm rửa quần áo xong.
Các cung nữ yên lặng hầu mái hiên. Hắn một bộ áo dài màu trắng ngà, mắt nhắm , nhắm mắt thư giãn sân. Mái tóc dài đến thắt lưng buộc gọn bằng dải băng trắng muốt, ánh sáng và bóng râm của tán cây giao thoa , đuôi tóc phản chiếu ánh nắng ấm, phớt lên sắc vàng mắt.
Không xa, cửa sổ thủy tinh màu phản chiếu ánh sáng bảy sắc, làn gió nhẹ thổi qua lay động vạt áo, trông như bạch ngọc tì vết, tĩnh lặng và thanh thoát, tựa như tiên nhân từ trời giáng xuống trần gian.
Cảnh tượng thực sự khiến ngắm mãi chán.
Vẻ khiến Khương Dao ngẩn ngơ, mãi lâu vẫn tỉnh hồn .
Quả nhiên là, thời gian chẳng thể đánh bại nhan sắc…
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Khương Dao vô thức đưa tay chạm lên má .
Từ đến giờ cô luôn thích khác rằng giống Lâm Tố.
Lâm Tố là nhất mà cô từng gặp, khuôn mặt cô giống cha nên đương nhiên cô cũng xinh .
giờ cô còn nhỏ, trổ mã, tạm thời chỉ thể gọi là đáng yêu.
Cô nhớ kiếp , đến tuổi cập kê, vẻ của cô khiến cả Kinh thành trầm trồ ngợi khen. Người khác thể chê cô đủ thứ, nhưng ai dám cô . Ai dám chê công chúa điện hạ , chắc chắn đó sẽ nghi ngờ về mắt thẩm mỹ.
Khi , một ngày tháng ba rực rỡ ánh nắng, cô từng cùng bằng hữu cưỡi ngựa ngoài thành ngắm cảnh. Tin tức lộ , khiến Kinh thành một đêm trống rỗng. Các công tử đồng lứa sớm dọc hai bên đường chờ, các quán rượu, tửu lầu cạnh cửa sổ tranh giành đến mức giá cao ngất, chỉ để thể cô từ xa. Cuối cùng, cô dồn ép đến mức thể tiến thêm bước nào, trở về phủ.
Về giá trị nhan sắc, Khương Dao một sự tự tin ai bì nổi, cô bao giờ thấy thua kém ai.
Nhìn khuôn mặt tinh tế của Lâm Tố, trong lòng cô dâng lên một suy nghĩ.
Dường như nhận Khương Dao về, Lâm Tố bỗng mở mắt, gọi nhũ đanh của cô: “A Chiêu…”
Khương Dao mới chợt nhận đang chăm chú . Có lẽ cảm thấy quá mất mặt vì thất thần một gương mặt gặp hàng ngày, cô bước lên một bước, như thúc đẩy bởi một ý nghĩ bốc đồng, hỏi: “Cha và con, ai hơn?”