Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:44:20
Lượt xem: 175

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mẫu hoàng, đừng!”

Trong cơn hoảng loạn, cô quên cả cách xưng hô “mẫu ” ngày thường, vô thức gọi theo thói quen của kiếp là “mẫu hoàng”.

Chưa kịp để họ phản ứng, Khương Dao lao giữa họ, ôm lấy Lâm Tố, kéo mạnh về phía , đưa tránh khỏi lưỡi kiếm.

Cô nhỏ bé, chỉ đủ cao để ôm lấy chân , nhưng sức mạnh bộc phát đến mức thể đẩy lùi vài bước.

Sau đó, cô sang nắm lấy tay của Khương Phất Ngọc, cô nhón chân mới với tới tay nàng.

“Mẹ, con xin , xin đừng đối xử với cha như , A Chiêu thể sống thiếu cha !”

“Mẹ, xin bỏ kiếm xuống …”

Trong cơn sợ hãi, nước mắt cô tuôn trào ngừng, “Đao kiếm mắt, dù cha gì sai, thì cha vẫn là cha của con, xin …”

Tiếng của Khương Dao vang lên, đánh thẳng đại não của Khương Phất Ngọc. Nàng thấy hình nhỏ bé của cô áp sát lưỡi kiếm, ánh sáng lạnh buốt phản chiếu khuôn mặt cô.

Khương Phất Ngọc bỗng sững , như sấm sét đánh trúng, trong đầu lóe lên một hình ảnh xa lạ.

Sau khi định thần, nàng kỹ khuôn mặt hoảng sợ của Khương Dao, trong lòng bàng hoàng.

Tiếng “keng” vang lên, tay Khương Phất Ngọc bỗng mềm nhũn, thanh kiếm rơi xuống đất.

Nàng cúi xuống Khương Dao, giọng khản đặc như từ khác phát : “A Chiêu…”

Nước mắt nóng bỏng lăn dài, lúc Khương Phất Ngọc mới nhận rằng vô tình bật .

A Chiêu!

Lâm Tố cũng hoảng sợ, lập tức xổm xuống ôm lấy Khương Dao lòng, lo lắng hỏi: "Tại con ở yên trong cung, đến đây?"

Dù là trách mắng nhưng giọng của dịu dàng vô cùng.

Khương Dao cảm nhận ấm từ vòng tay cha, tiếng dần nhỏ , nấc lên một cái.

Nếu cô đến đây, chẳng lẽ cứ để Lâm Tố đối đầu với Khương Phất Ngọc ?

Khương Dao lau nước mắt, cố gắng dậy khỏi vòng tay của Lâm Tố, đối diện với Khương Phất Ngọc, bỗng dang rộng đôi tay nhỏ bé của , chắn mặt Lâm Tố.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Mẹ, nếu cha sai điều gì, thì hãy phạt A Chiêu, A Chiêu nguyện gánh chịu cha."

Cô bé ngừng , ánh mắt trong sáng, khuôn mặt thể hiện sự kiên cường đúng với lứa tuổi của .

Bị cô bé chằm chằm như , Khương Phất Ngọc dường như cảm giác nhớ điều gì đó. Bỗng nàng cảm thấy đôi chân như giẫm mây, tựa như trong mộng ảo.

Hai tay nàng buông thõng, thần trí như bay bổng, một lát mới tỉnh , nhưng lời thốt vẫn thẫn thờ, như còn trong trạng thái ngơ ngẩn, "Cha con , ý hại ông , A Chiêu đừng ."

Vừa mở miệng, nàng mới phát hiện giọng mệt mỏi đến cực điểm, dường như vẫn còn trong cõi mơ, yếu ớt vô cùng.

Lâm Tố dùng tay áo lau nước mắt cho Khương Dao, "A Chiêu đừng , cha chỉ giận dỗi với thôi, thanh kiếm là kiếm thật , A Chiêu đừng nữa, xem, cha bây giờ hòa giải với ."

Khương Phất Ngọc gượng : " A Chiêu, chỉ đang đùa thôi, A Chiêu đừng ."

Khương Dao cắn chặt môi, vết rách y phục của Lâm Tố, chỉ cần thêm một chút nữa sẽ là tâm mạch. Kiếm thật giả, Khương Dao ? Họ đang lừa ai đây?

Chẳng qua là đôi bên đang cho một bậc thang xuống mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-86.html.]

Khương Dao mím môi, hạ thấp ánh mắt, cẩn thận từng lời , "A Chiêu dù chết, cũng sẽ bảo vệ cha vẹn."

"Nếu cha gặp chuyện, A Chiêu cũng sống nữa!"

Cô bé rõ ràng cảm nhận vòng tay ôm chợt siết chặt.

Lâm Tố lập tức lấy tay bịt miệng cô bé, ngắt lời cô, vội vàng : "A Chiêu, đừng nữa. Được , A Chiêu, đừng ồn nữa, chúng về thôi..."

Nói xong, liền cởi áo ngoài, khoác lên Khương Dao, che khuất tầm của cô, bế cô rời vội vã.

...

Khương Phất Ngọc theo bóng họ biến mất, bỗng cảm thấy đôi chân mềm nhũn, suýt vững.

Nội quan bên cạnh vội đỡ lấy nàng, "Bệ hạ, ngài ?"

Khương Phất Ngọc ôm lấy n.g.ự.c , hiểu tại , trong lòng nàng một cảm giác khó chịu thể diễn tả, vội lấy tay áo lau nước mắt.

"Bệ hạ? Bệ hạ? Bệ hạ chứ?"

Người bên cạnh gọi nàng vài nữa, nàng mới tỉnh .

"Không , truyền lệnh xuống, bảo thái y đến Phượng Nghi cung chăm sóc công chúa…"

Nàng nên theo để đến Phượng Nghi cung thăm Khương Dao ?

Khương Dao lúc gặp nàng ?

Khương Phất Ngọc trầm mặc một lát, "Về cung thôi..."

...

Đêm , một trận mưa to ập đến.

Giữa trời đất sấm chớp đùng đùng, đèn lửa trong vườn ngự uyển chập chờn sáng tối.

Cung Cảnh Nghi canh giữ nghiêm ngặt, đội vệ binh dày đặc.

Mỗi khi tiếng sấm nổ vang, rèm cửa rung rinh, vị nữ đế suy yếu đang giường chợt mở bừng mắt.

Nàng cố nâng đôi bàn tay gầy guộc nhợt nhạt của lên, như dậy.

Cung nhân hầu hạ bên cạnh lập tức phát hiện động tĩnh của nàng, liền bước tới kéo màn giường, rụt rè hỏi: "Bệ hạ tỉnh?"

Khương Phất Ngọc mặt mày tái nhợt, ngước lên nàng: "Trẫm mê man bao lâu ?"

Tiểu cung nữ dám dối, "Hơn nửa tháng."

Nàng nhắm mắt , hỏi: "Khương Dao ? Nó đang ở ?"

Nhắc đến Khương Dao, mặt cung nữ trắng bệch, lắp bắp, "Thái tử... thái tử điện hạ..."

Lúc , Bạch Ân bước , cung nữ lập tức lùi sang một bên, nhường chỗ cho Bạch Ân.

Bạch Ân vị nữ đế yếu ớt giường, cúi mắt xuống, "Bệ hạ, trong lúc ngài mê man, lời khai của công tử nhà Tạ gia phủ nhận, Thượng thư Đại Lý tự mở vụ án, quả thực là do điện hạ gây nên, hiện điện hạ giam giữ ở Thiên Lao..."

"Thiên Lao?"

Loading...