Lão vốn   nghi ngờ nhi tử của , nhưng trong ấn tượng của lão, Lâu Khỉ Niên xưa nay luôn là kẻ kiêu ngạo nhất trong Vũ tộc. Vì  ấn huyết giữa hai hàng mày  đỏ rực đến thế? Là bởi kẻ  từ thuở thiếu niên  từng  tay g.i.ế.c  ít tu sĩ. Hắn chắc chắn  đắc tội với Bùi Huyền !
 
Lâu Khỉ Niên kinh hoảng đến mức sắc mặt trắng bệch, cố gắng chịu đựng đau đớn, cúi đầu  yêu đan trong n.g.ự.c , vẫn còn vương vết máu. Đây  lẽ là điều may mắn duy nhất, Bùi Huyền   tay tuyệt tình,  cướp  yêu đan của .
 
Một yêu tộc mất  yêu đan... mới thực sự là đường cùng.
 
Thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt  vẫn  vui, thấp giọng : “Con  hề trêu chọc !”
 
Lão Khổng Tước vẫn  tin, chau mày : “Vậy thì tại  Bùi Huyền  đích  đánh tới đây?”
 
Cửu Châu địa giới rộng lớn vô ngần, Bùi Huyền xưa nay vẫn trấn thủ Ma Vực, nơi yêu ma quấy phá  ngớt. Dạo gần đây, y còn đang thống nhất Vô Tẫn Chi Hải và Vạn Ma Quật, căn bản  rảnh rỗi để đến đây gây chuyện.
 
Hơn nữa, Trung Châu giới vốn là nơi tụ hội linh địa, động thiên phúc địa trải dài, tông môn, giáo hội san sát như rừng. Bao nhiêu tu sĩ mang danh đạo mạo đều từng kết thù với Bùi Huyền. Y  đánh  ngũ đại tông môn, cũng chẳng động tới thất đại chính phái  tứ đại thế gia, cớ gì  chạy đến gây sự với một đám thế lực trung lập chỉ  ngoài xem kịch?
 
“Con thật sự  hề trêu chọc ! Hắn…” Đại công tử Yêu tộc nghiến răng nghiến lợi, gương mặt đỏ bừng vì tức giận lẫn  hổ,   mà cảm thấy thật sự khó mở miệng: “Hắn… cưỡng ép con và con trai của  kết  đạo lữ!”
 
Thật là hoang đường đến mức  còn lời nào để !
 
Nghĩ đến đây, lão Khổng Tước liền tức đến mức suýt sùi bọt mép.
 
“Bùi Huyền  con trai ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cha-ta-la-vai-ac-diet-the-ma-ta-moi-ba-tuoi-ruoi/chuong-3-2.html.]
 
Lão Khổng Tước cũng  khỏi chấn động, phản ứng đầu tiên là cảm thấy thật khó tin, kẻ  giấu kỹ như ! Phản ứng thứ hai thì  chuyển hẳn sang hướng khác: quá  .
 
Chỉ cần   sinh tử huyết chiến, thì nhi tử lão hy sinh một chút sắc , cống hiến chút… thịt, cũng chẳng . Tu hành một  vốn dĩ  cô đơn khổ tịch, nếu  thể  một đạo lữ đồng hành sớm chiều, thì cũng là chuyện .
 
Bùi Huyền  là kẻ  thực lực bậc nhất Tu chân giới, địa vị vững vàng,  phận cao quý,  thế nào cũng  tính là trèo cao  gả thấp. Chuyện duy nhất khiến lão  hài lòng chính là… lão là hậu duệ của thượng cổ thần điểu, sinh  từ buổi sơ khai của trời đất,   biến thành cùng thế hệ với Bùi Huyền.
 
Không ai hiểu cha bằng con.
 
Khổng Tước lạnh nhạt liếc phụ  một cái, ánh mắt nhàn nhạt nhưng đầy ẩn ý, như thể  thấu hết thảy trong lòng đối phương. Hắn bình thản mở lời, giọng điệu như thể đang  chuyện trời mưa nắng gió: “Người đoán, đứa nhỏ … bao nhiêu tuổi?”
 
Lão Khổng Tước cau mày, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng hỏi : “Bao nhiêu?”
 
“Mới. Ba. Tuổi. Rưỡi.”
 
Từng chữ như nghiến răng bật , từng tiếng như sấm nổ bên tai, khiến cả cung điện Yêu tộc cũng run lên bần bật.
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
 
Lão Khổng Tước: “???”
 
Lão trừng mắt  nhi tử nhà ,  trừng mắt nghĩ đến Bùi Huyền, chỉ cảm thấy tim gan đau nhói, thiên đạo bất công, yêu đan  nứt!