"Cậu   ? Anh  gần như  dùng  cách, tìm giáo viên, tìm nhà trường, suýt chút nữa thì báo cảnh sát, những   chỉ là một sinh viên nghèo, lúc đó cũng chẳng  mối quan hệ nào,  tìm   liền đến nhà ."
Văn Văn  sắc mặt , mới  tiếp.
"Cậu cũng ,    sợ bố  ...     lấy hết can đảm để đến, nhưng ai ngờ, cả nhà  đều  , ngay cả bố   cũng  thấy ."
"Đó là  đầu tiên tớ thấy Dương Cảnh Chi suy sụp như ,     cửa nhà ,  như một con cún."
"Sau đó,       thể ở miền Nam, liền  tìm , nhưng cũng  tìm thấy, rốt cuộc   ở  ?"
 chậm rãi : "Quảng Châu, Quý Dương, Côn Minh... Nhiều lắm, đếm  xuể. Vì liên tục  truy nợ, nhà tớ  đổi tên, gần như cứ nửa tháng,   chuyển nhà."
"Thảo nào,   tìm  mới là lạ." Văn Văn tặc lưỡi, "Nói chung, cuối cùng   nản lòng thoái chí  về Bắc Kinh, bắt đầu phát triển hệ thống dữ liệu tìm  của  ."
  hiểu.
 cứ tưởng Dương Cảnh Chi  hề quan tâm đến việc    ở.
Trước khi  nghiệp năm tư,  từng   cuộc  chuyện của   với bạn cùng phòng ký túc xá nam.
Bạn nam hỏi  : "Sau khi  nghiệp định  gì, kết hôn với Ngu Mính ?"
Dương Cảnh Chi lạnh nhạt : "Không."
Hôm đó   đả kích  lớn.
Không lâu , gia đình  sa sút.
 trực tiếp đề nghị chia tay,   cũng  hề níu kéo.
 tìm kiếm  khắp nơi là  ý gì?
Mất  mới hối hận ?
  chút mơ hồ.
Khi Văn Văn tung hoa cưới,  lơ đãng,  bắt .
Bó hoa rơi  tay Dương Cảnh Chi.
MC : "Vị   bắt  hoa cưới, xin chúc mừng, chuyện  sắp đến,  sẽ về nhà tặng  cho bạn gái chứ?"
"Không cần phiền phức như  ."
Dương Cảnh Chi  về phía .
Đưa bó hoa .
13
Cả hội trường ồ lên, tiếng ồn ào như  lật tung cả mái nhà.
Ngay cả Văn Văn cũng đang hét lên.
 nhận cũng  , mà  nhận cũng  xong.
"Dương Cảnh Chi,   gặp vị hôn phu của em  mà."
Mặc dù là giả.
"Anh  tin gu của em  trở nên tệ như ."
"Anh cứ coi như gu của em kém ."
"Được, cho dù   là thật."
Dương Cảnh Chi  nghiêng , ghé sát  tai .
"Vậy thì em hãy bỏ  ,  về bên  ."
Giọng  trầm thấp như một câu thần chú, mang đầy ý vị mê hoặc.
Suýt chút nữa thì   thỏa hiệp.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Cách biệt nhiều năm như , Dương Cảnh Chi vẫn  thể khiến trái tim  loạn nhịp.
Sau khi nghi thức kết thúc, các bạn học cũ đều đến tìm  uống rượu.
  cẩn thận uống  nhiều.
Sau đó chỉ nhớ  chạy  cầu thang .
Dù bên ngoài  náo nhiệt đến , cầu thang luôn là nơi yên tĩnh nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cham-vao-anh-trang/chuong-5.html.]
Dương Cảnh Chi tìm thấy : "Sao em  ở đây?"
  đầu, bĩu môi với .
Oa một tiếng  .
"Dương Cảnh Chi, em mệt."
14
Dương Cảnh Chi chịu trách nhiệm đưa  về.
  suốt,   nổi, xuống xe  liền bế ngang  lên.
"Em mệt lắm, ngày nào cũng   , bao giờ mới kết thúc đây."
"Hôm qua  một vị khách hắt cả cốc rượu   em, quá đáng lắm, rõ ràng    của em."
"Dương Cảnh Chi, em  ăn cá hồi và tôm ngọt, huhu, em sắp quên mất mùi vị của chúng ."
Do tác dụng của rượu,   năng lộn xộn.
Dương Cảnh Chi kiên nhẫn dỗ dành , nhưng dỗ cái gì,  đều   lọt.
Ký ức cuối cùng,  đặt  lên sofa nhà .
Anh hỏi : "Gã đàn ông  rốt cuộc  gì ?"
 mơ mơ màng màng trả lời: "Anh  giúp em trả tiền."
"Anh cũng  thể, Ngu Mính,   hơn  ,   em thích gì ghét gì,   thế nào để em vui. Ngu Mính,  cầu xin em, đừng biến mất nữa  ."
Sau đó   nhớ gì nữa.
Ngày hôm ,  tỉnh dậy  giường của Dương Cảnh Chi.
Không mảnh vải che .
15
Trên bàn ăn bày đầy sashimi, đủ các loại.
Còn  một đĩa cam,  cắt thành từng miếng đều tăm tắp.
Dương Cảnh Chi : "Anh  xin nghỉ cho em , hôm nay  cần  ."
"Ồ."
Đợi   xuống,  đột nhiên bật dậy.
"Anh xin nghỉ cho em?"
" ."
"Anh  với sếp của em?"
"Sao ?"
"Anh  sẽ hiểu lầm mất!!"
"Giữa em và  đều là thật,  gì mà hiểu lầm?"
"..."
Không  nên lời.
"Anh  hỏi thăm sếp của em , em   lập trình viên là để tiện  thêm ?"
"Ừm, lập trình viên tuy lương cao nhưng   tăng ca, em  thêm mấy việc mỗi tháng kiếm  còn nhiều hơn cả lập trình viên."
"Bắt đầu từ tháng , em    lập trình viên , mấy việc  thêm  thể bỏ hết."
"Thôi ạ,"  từ chối khéo, "Lâu   code, em quên hết ."
"Không ,  sẽ dạy  cho em."
Anh cúi đầu chuyên chú bóc vỏ tôm, chấm gia vị, bỏ  bát của .
Giống hệt như  đây, lúc nào  cũng luôn tỉ mỉ bóc vỏ từng con tôm cho  .
Hồi đại học, thực   học lập trình  giỏi lắm.
  một bạn trai thiên tài kèm cặp miễn phí,  kém cũng khó.
 nhỏ giọng : "Thật sự quên hết ."