Dương Cảnh Chi tùy ý  mấy dòng lên giấy,  xuống bên cạnh .
"Đây là một  kiến thức cơ bản,  sẽ giúp em nhớ  sớm thôi."
Giây phút , dường như thật sự  trở về quá khứ.
Chàng trai của   bên cạnh, dịu dàng giảng bài cho .
Ăn cơm xong,   về nhà ,  để Dương Cảnh Chi đưa nữa.
Đang ngẩn ngơ  tàu điện ngầm, đột nhiên nhận  wechat của Từ Vãn Tinh.
"Tiểu Ngu, đừng để Cảnh Chi đau lòng nữa,  ?"
: "Có ý gì?"
"Những năm qua,   vẫn luôn  trả  cho ."
"Trả  gì?"
"Tiền đó."
Từ Vãn Tinh gửi đến một ảnh chụp màn hình.
Dương Cảnh Chi trong nhóm ký túc xá đại học, : "Trả xong , nhẹ cả ."
Những  khác: "Chúc mừng~"
"Cuối cùng cũng trút  gánh nặng lớn."
"Sau  tâm hồn sẽ  tự do, haha."
 đang ngây ngốc.
Một tin nhắn nợ nần gửi đến.
"Khoản nợ   thanh toán hết,  trả : Dương Cảnh Chi."
16
Máu trong  như đông cứng .
Tay cầm điện thoại của , run rẩy  ngừng.
Hồi tưởng   chuyện—
Dương Cảnh Chi phát điên tìm .
Gặp , thăng chức cho , tăng lương cho .
Những lời  , những việc  .
Bao gồm cả tối qua.
Hóa , tất cả đều là để trả nợ!
Chỉ   thôi!
 , ở KTV, Từ Vãn Tinh   ghét  mà.
Có lẽ đó mới là lời thật lòng.
Dương Cảnh Chi  thích nợ  khác.
Từ đầu đến cuối,  chỉ là một gánh nặng lớn trong lòng , là một chủ nợ.
Giây phút , nỗi buồn vô tận nhấn chìm .
 thậm chí    trách  thế nào.
Tám năm , chính   tự tay kéo  xuống vị trí  ngang hàng với .
Từ đó về ,  khó để sửa chữa.
Anh  chính trực,  hề coi sự hy sinh của  là điều hiển nhiên.
Anh thậm chí lịch sự ghi nhớ đến tận bây giờ.
Thôi thì chi bằng quên  còn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cham-vao-anh-trang/chuong-6.html.]
Trong lòng  một ngọn lửa vô danh, ngón tay  run rẩy, gửi tin nhắn cho Dương Cảnh Chi.
"Ai cho  tự ý trả nợ  em?"
"Trả    ? Sau  em  cần   nhiều việc nữa."
"Emkhông cần."
"Ngu Mính, em đừng bướng bỉnh nữa, thực   nên  việc  sớm hơn, tiền viện phí của ông nội  đây,  vẫn luôn  trả  cho em."
Lời  của  một  nữa   đau nhói.
"Số tiền  em sẽ tiết kiệm để trả  cho ,   ngoài công việc, chúng  đừng liên lạc nữa."
Dương Cảnh Chi  đó gọi cho   nhiều cuộc,  đều   .
 xin nghỉ thêm một ngày, nhốt  trong phòng, ngủ mê mệt chẳng  trời đất gì.
Cứ như  bù  hết những giấc ngủ  thiếu trong những năm qua.
Đến sáng hôm ,   mới  cho  .
Dương Cảnh Chi    lầu cả đêm.
 bắt tàu điện ngầm  .
Dương Cảnh Chi từ bỏ chiếc Porsche của  cùng   tàu điện ngầm.
Buổi tối  vẫn đến KTV  thêm như thường lệ.
Anh liền bao một phòng nhỏ,  ở cửa,      .
Anh giống như một pho tượng đá  cử động,     theo đến đó.
Cứ lặp  lặp  như  mấy ngày.
Cuối cùng   nhịn  nữa, : "Đừng  theo em nữa."
"Không theo, em sẽ biến mất."
Anh đếm ngón tay.
"Biến mất đến thành phố khác, biến mất đến cầu thang, biến mất   điện thoại, em khiến   thể yên tâm nổi."
 nghẹn ngào, : "Em  hứa trả tiền, sẽ   biến mất nữa nữa mà, giữa  với   sự tin tưởng chứ?"
Dương Cảnh Chi nhíu mày: "Em  gì? Anh  cần trả tiền."
Anh vẫn như cái bóng   lưng .
Cho đến thứ Sáu,   xuất hiện nữa.
Từ Vãn Tinh giận dữ gọi điện đến.
"Dương Cảnh Chi đánh  ."
17
Dương Cảnh Chi  đánh Tiêu Huy.
Nguyên nhân bắt đầu từ buổi tụ họp ngành hôm nay.
Hai    chung bàn, chắc Tiêu Huy   thấy .
Bất ngờ   nhắc đến nhà họ Ngu, vốn  bặt vô âm tín.
Tiêu Huy thao thao bất tuyệt: "Ông Ngu  một cô con gái tên là Ngu Mính, xinh  tuyệt trần! Trước đây khó theo đuổi bao nhiêu, thì bây giờ dễ dãi bấy nhiêu,   nhà ông  nợ nần  trả hết ,  đồng ý giúp Ngu Mính trả tiền, cô  liền ngoan ngoãn theo . Cô gái đó, dù  tốn bao nhiêu tiền mua về cũng  lỗ..."
Chưa  hết câu, nắm đ.ấ.m của Dương Cảnh Chi  giáng xuống   .
Trước mặt bao nhiêu  trong ngành,   đánh con trai nhà giàu họ Tiêu.
Bên ngoài phòng khám, Từ Vãn Tinh trách móc .
"Cảnh Chi   bệ đỡ, một  gây dựng đến bây giờ,  dễ dàng gì, nhưng bây giờ vì ,   chắc chắn sẽ đắc tội với một  ."
Từ Vãn Tinh bực bội: "Ngu Mính,   giúp    thì thôi,  thể đừng  hại   ."
Làm hại?