Dương Cảnh Chi lái xe về nhà .
Đây là  thứ ba  đến nơi , nhưng tâm trạng    khác so với những  .
"Nhân hôm nay, chúng  hãy  rõ ràng  chuyện ." Dương Cảnh Chi rót cho  một ly cà phê, "Ngu Mính,    nhiều câu hỏi  hỏi em."
"Anh hỏi ."
"Tại   chia tay?"
"Em trở thành gánh nặng, nghĩ  nghĩ , chia tay là  nhất."
"Không  vì chán  ?"
Ngẩn  một lúc,  nhớ , "chán " là lý do   khi chia tay.
Sau khi hai chữ  thốt , Dương Cảnh Chi   đầu bỏ   chút do dự.
Anh trầm giọng : "Anh cứ tưởng em coi  như đồ chơi, bốn năm, em chơi chán , cộng thêm biến cố gia đình,   chẳng giúp  gì, nên em  cần  nữa."
Sao    nghĩ như ?
 há miệng, còn  kịp trả lời.
Dương Cảnh Chi  giành  : "Dù  là như , cũng   cả."
Anh dường như sợ  thấy câu trả lời, nên  lật bài ngửa .
"Ngu Mính,   nghĩ kỹ ."
"Dù chỉ là một món đồ chơi,  cũng   ở bên cạnh em mãi mãi."
21
Đôi mắt Dương Cảnh Chi đen láy, giống hệt như năm đó.
  mất một lúc mới tiêu hóa  lời  ,  mới lên tiếng: "Anh hiểu lầm ."
"Hửm?"
"Đó là lời  trong lúc tức giận, Dương Cảnh Chi, em  bao giờ coi  là đồ chơi, em  yêu   nghiêm túc."
"Tại   là lời  trong lúc tức giận?"
"Trước lễ  nghiệp,   với bạn cùng phòng rằng,  sẽ  cưới em."
Lần  đến lượt Dương Cảnh Chi ngây .
Anh hồi tưởng  một lúc lâu, dở  dở .
"Ý  lúc đó là, mới  nghiệp,    khả năng kết hôn. Thật ...   bắt đầu xem nhẫn kim cương từ  sớm , chỉ là    tiền mua."
Chúng  đối chiếu từng chuyện một.
Phát hiện  cả hai đều  hiểu lầm đối phương.
Tại   như ?
Nguyên nhân căn bản, vẫn là do điều kiện thực tế quá khác biệt.
Dương Cảnh Chi cho rằng,  giúp đỡ , là để mua vui.
Còn   cho rằng, Dương Cảnh Chi vì áy náy, nên mới buộc  ở bên cạnh .
Chúng  đều  tin đối phương yêu .
Quay trở  hiện tại.
Dương Cảnh Chi hỏi: "Ngu Mính, tại  em thà chấp nhận sự giúp đỡ của Tiêu Huy còn hơn là của  ?"
"Vì em thích ,   mối quan hệ của chúng  phát triển thành như ..."
 chợt hiểu .
Dương Cảnh Chi gật đầu: " , năm đó  cũng  suy nghĩ y hệt như thế."
"Khoan , lúc em tỏ tình,  cũng thích em ?"
"Ừm, Ngu Mính,  thích em, thật  là từ  khi em tỏ tình cơ."
22
"Lần đầu tiên gặp mặt khi nhập học, em  em tên là Ngu Mính,   ghi nhớ... "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cham-vao-anh-trang/chuong-8.html.]
Lời kể của Dương Cảnh Chi, khiến  nhận  con  ngốc nghếch của  năm đó.
Anh rung động  .
Chỉ là tỏ tình muộn hơn một bước.
Mà cách  thể hiện, ngay từ đầu  sai .
 dùng thứ  thiếu nhất để dụ dỗ .
Vậy nên   khó mở lời.
Thật      nhiều , rằng  thích .
Chỉ là  ai tin.
Mọi  đều cho rằng,   dối, là để lấy lòng .
Lâu dần,  tin, đến cả  cũng gần như tin.
—Thích Ngu Mính,  là thích tiền viện phí của ông nội?
Sau vô    chế giễu, vô   nhận   cách giữa chúng , chính Dương Cảnh Chi cũng  rõ nữa.
Anh mâu thuẫn và dằn vặt, ngày qua ngày tự dày vò bản .
Ai cũng  thể giúp .
Chỉ   là  .
Bởi vì tiền bạc sẽ   đổi hương vị của tình yêu.
Chỉ cần Dương Cảnh Chi  quá mạnh mẽ, thì   thể yên  dựa dẫm  .
    .
Chính vì   ,  mới là  trai mà  thích.
Dương Cảnh Chi cầm một quả cam lên, bắt đầu chậm rãi cắt.
 chợt nhớ đến ngày gặp .
"Những lời  ,  ý gì?"
"Em  thể  lời tức giận, chẳng lẽ   thể ? Anh tưởng em chơi chán  nên đá , em còn biến mất bốn năm liền cứ như cố tình trốn tránh  ... Chẳng lẽ    phép tức giận ?"
Hình như là .
" Từ Vãn Tinh   ghét em."
"Xin , đây là  của ,   kịp thời phản bác cô ."
Dương Cảnh Chi chậm rãi cắt xong miếng cam cuối cùng.
Nhẹ nhàng thở dài.
"Dù ,  cũng tưởng rằng em thật sự...  cần  nữa."
Ngoài trời tuyết rơi.
Khiến trong nhà trở nên khô ráo và ấm áp.
Giây phút , cuối cùng  cũng chắc chắn, trong dòng sông thời gian,  trai   vượt qua tất cả để đến bên .
23
Khi trường cũ tổ chức lễ kỷ niệm,  và Dương Cảnh Chi đều  về.
Anh là đại diện cựu sinh viên ưu tú,  lên sân khấu phát biểu.
Trường học vẫn là ngôi trường đó, chỉ  những gương mặt non nớt   đổi hết lớp  đến lớp khác.
Luôn   trẻ tuổi đến.
Luôn   vì lý tưởng, mà tràn đầy nhiệt huyết.
Thẻ tên cựu sinh viên rơi  khỏi túi.
Một sinh viên năm tư nhặt lên giúp , ngạc nhiên : "Đàn chị, chị là Ngu Mính ạ?"
"Em  chị ?"
"Em đang thực tập ở công ty của  Dương, chị là  nổi tiếng ở công ty chúng em đấy ạ."
"Thật ?"