Chàng Sói Tìm VỢ - Chương 10 và 11
Cập nhật lúc: 2025-09-14 12:55:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà liền chạy đến ôm chầm lấy mà hỏi dồn dập:
“Chuyện gì xảy với con ? Con ? Con vẫn chứ?”
Mẹ lên tiếng đầy lo lắng, tay siết chặt lấy . mỉm , nhẹ nhàng đáp để trấn an :
“Con ạ. Con vẫn , mặc dù… những chuyện kinh hoàng xảy .”
Mẹ liền thắc mắc hỏi tiếp:
“Vậy rốt cuộc con gặp chuyện gì?”
Tài
trả lời:
“Con ả rắn tấn công, nhưng may mắn là con vẫn sống. Ả con g.i.ế.c .”
xong thì ông nội lên tiếng, giọng vẻ lo lắng điều gì đó:
“Thôi đừng hỏi nữa. Mọi chuyện qua là . Chúng mau rời khỏi đây , nơi thứ gì đó ghê rợn luôn rình rập… Bọn chúng chờ cơ hội để bắt ăn thịt đấy.”
Thế là trong sự hoảng loạn, gia đình chúng bắt đầu rời khỏi hang động. ngay lúc đó, ở phía xuất hiện vô con rắn bò lổm ngổm.
Chúng sợ hãi đến tột độ, cố gắng chạy nhanh hết sức, vì rõ nếu để bắt thì mạng sống của khó giữ . khi đang chạy, bà vô tình vấp ngã.
Cảnh tượng đó khiến cả gia đình hoảng loạn cực độ. Những con rắn nhanh chóng bò tới bao vây lấy bà. Mẹ hoảng hốt, hét lên đầy đau đớn:
“Không xong ! Mẹ của con!”
Ông liền lao đến trong cơn hoảng hốt, trong khi thì c.h.ế.t lặng, đôi mắt đỏ hoe, gào lên như vỡ òa:
“Cha ơi, đừng đến đó! Những con rắn độc đó sẽ cắn c.h.ế.t cha mất! Nếu con mất … thì con mất cha nữa . Mặc dù con những lời vô tâm, nhưng con chỉ bảo vệ những cuối cùng trong gia đình mà thôi...”
Nghe , ông nội và bà đều mỉm trong bất lực. Ông khẽ , giọng trầm hẳn xuống:
“Không gì nữa. Các con hãy mau rời khỏi đây. Cho dù và con c.h.ế.t tại nơi cũng cả.”
Mẹ lắc đầu, nước mắt tuôn rơi:
“Không… con !”
Câu chỉ càng khiến chúng thêm đau đớn, khi tận mắt chứng kiến ông bà những con rắn bao vây, cắn tới tấp cho đến khi cả hai sùi bọt mép tắt thở. Cơ thể họ tím tái, lạnh băng… Cảnh tượng khiến nhớ cái c.h.ế.t của cha lúc đó.
Chẳng bao lâu, những con rắn đó bắt đầu bò về phía . Mẹ hoảng sợ, cố kéo thật nhanh. Mẹ :
“Mẹ mất cha , nhưng càng mất con. Nếu ở , chúng chỉ còn con đường c.h.ế.t thôi.”
hiểu rõ nỗi đau trong lòng , khẽ lên tiếng:
“Mẹ , dù gì thì chuyện cũng xảy … Chúng thể ngăn nữa. Con cũng mất ông bà, nhưng lẽ đó là phận.”
Thế là chúng bất lực bỏ chạy khỏi hang động. lúc đó, nơi sụp xuống , những con rắn cũng thể bò nữa. Mẹ cúi mặt, buồn bã trong nghẹn ngào:
“Ông bà con thật sự c.h.ế.t trong đó . Mẹ cứ tưởng vẫn còn hy vọng.”
Chúng chìm trong nỗi buồn. Sau một lúc, cũng lấy tinh thần, đưa tay lau nước mắt, quyết định lái xe rời . Mẹ khẽ thì thầm như tự với chính :
“Chúng quên hết chuyện xảy … Tất cả những điều đau lòng . Bây giờ về thành phố thôi. Coi như những gì xảy ở ngôi làng chỉ là ác mộng con?”
gì ngoài việc gật đầu đồng ý. Và thế là, chúng rời khỏi nơi đó để đến thành phố, bắt đầu một cuộc sống mới.
Rồi thời gian cũng trôi qua… Giờ đây là tám năm . Giống như : “Thời gian thấm thoát trôi qua như chó chạy ngoài đồng.”
Bởi lẽ thời gian trôi nhanh như , nên chúng dần quên ký ức kinh hoàng năm xưa, để trái tim yên . Và đúng lúc , tròn 18 tuổi.
thậm chí cũng rằng những điều từng xảy năm xưa thật ? Hay đó chỉ là một cơn ác mộng dài?
Liệu câu chuyện cũ sẽ lặp chăng?
cho dù thế nào, vẫn nghĩ rằng tất cả chỉ là chuyện mê tín dị đoan. Rằng sự thật là chẳng còn ông bà cha nữa, vì tất cả đều c.h.ế.t từ lâu … Và chuyện chỉ là giấc mơ do tưởng tượng mà thôi.
Còn cuộc sống hiện tại của vô cung bình thường cho đến cái ngày mặt trăng m.á.u xuất hiện Và cũng từ đó những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ...
Đêm nay, khi đang ngủ thì bỗng nhiên thấy tiếng gõ cửa phòng. bật dậy, bước đến xem thử:
“Chuyện gì ? Đêm còn ai gõ cửa chứ?”
Khi mở cửa , mắt là một sinh vật đầy lông lá, nửa nửa sói. Nó cất tiếng :
“Cuối cùng cũng tìm . Tại rời khỏi ngôi làng đó? Tại bỏ mặc ? Cậu là tân nương của ? Nào, hãy theo về!”
giả vờ quen , cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy tay :
“Ông là ai? Mau buông tay !”
Vùng vẫy trong sự bất lực một hồi, cảm thấy vô cùng tức giận. hất mạnh tay , ký ức về những cảnh tượng cái c.h.ế.t của ông bà nội và cha chợt ùa về. hét lên:
“Chính ngươi! Chính ngươi là kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t ông bà và cha ! Vậy mà ngươi còn dám đến đây, đưa về tân nương ?”
Mắt cay xè. gằn giọng:
“Hôm nay, sẽ theo ngươi. Ta nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi để báo thù cho !”
Nói , hất tay , chạy trong giường, rút con d.a.o giấu gối và đ.â.m . lớn tiếng cảnh cáo:
“Nghe cho kỹ đây! Ta là tân nương của ngươi. Thậm chí, ngươi chính là kẻ thù của . Ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t gia đình !”
Hắn ôm chỗ thương, đau đớn , thốt lên:
“Aaa… Tân nương! Tại nàng dám như ? Nàng sợ trả giá ?”
phớt lờ những lời hăm dọa , bật lạnh lùng:
“Trả giá? Ngươi mới là kẻ trả giá cho tất cả những gì gây !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chang-soi-tim-vo/chuong-10-va-11.html.]
đ.â.m liên tục. Hắn bật điên dại:
“Hahaha… là lũ con các ngươi! Những kẻ vô ơn từng cầu xin sự giúp đỡ của , giờ phản bội . Ta nhất định sẽ tha cho các ngươi!”
Nói , biến mất trong màn đêm. giật tỉnh dậy, thở phào nhẹ nhõm:
“Thì chỉ là một giấc mơ thôi ? tại mơ thấy giấc mơ chứ?”
Nghĩ đến đây, trằn trọc thể ngủ tiếp. Thời gian cứ thế trôi đến sáng hôm . Giờ đây, với tâm trạng mệt mỏi, quyết định học. Mẹ lo lắng, khuôn mặt đầy âu lo:
“Đêm qua con ngủ ? Nhìn sắc mặt con . Để mua thuốc cho con uống. Có chuyện gì cho ?”
cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm :
“Không gì ạ, con chỉ thức khuya học bài thôi. Thôi, con học nha!”
Thấy vội vàng rời , chỉ bất lực dặn dò:
“Được , nhớ giữ gìn sức khỏe và học vui vẻ nha. Mẹ mong con một buổi học thật ...”
đến lớp với tâm trạng vô cùng bất an. Cơ thể cảm thấy khó chịu, mệt mỏi đến lạ. Phải chăng là do giấc mơ ?
Đang suy nghĩ, thì giọng của Hạo Vi vang lên:
“Nè, hôm nay ? Trông lừ đừ thế? Sắp tiết học , ôn bài ? Hôm nay cô giáo dò bài đó.”
bối rối đáp:
“Dò bài hả… Thôi kệ , tớ vẫn học bài…”
Cô ngạc nhiên:
“Gì? Cậu học bài hả? Mau học để tớ dò bài giùm. Bài hôm qua chúng cần thuộc là Truyện Kiều, học .”
mỉm ngượng ngùng:
“Được , … Cô bạn của . Mình sẽ học mà.”
một lúc nhắm mắt để cô dò:
“Đầu lòng hai ả Tố Nga, em là Thúy Kiều chị là Thúy Vân. Mai cốt cách tiết tinh thần. Mỗi một vẻ phân vạn mười.”
Cô lập tức sửa:
“Không vạn mà là mười cơ! Cậu để tớ dò tiếp.”
tiếp tục:
“Kiều thì nhan sắc mặn mà, so về tài sắc chính là phần hơn…”
Cô gật đầu:
“Được , … Cậu cứ học . Tớ tin chắc sẽ thuộc nhanh thôi.”
đáp:
“Cảm ơn giúp tớ nha.”
Chúng cùng học bài với . bắt đầu cảm thấy nhức đầu, nhắm mắt trong lúc Hạo Vi còn đang :
“Này, ? Cậu ngất ! Mọi đến xem !”
Cô hoảng loạn, còn các bạn khác cũng hô lên:
“Cậu ? Tại ngất ?”
“Nào, đưa lên phòng y tế thôi!”
“Tỉnh , đừng gì nhé!”
Mọi đều đang lo lắng cho . khi mở mắt , đôi mắt đỏ ngầu, mọc đầy lông. Một giọng vang lên, ai khác ngoài Thần Sói:
“Ngươi nghĩ thể thoát khỏi ? Hình phạt cho kẻ phản bội, chính là biến thành sói!”
cảm nhận rõ ràng nỗi đau đớn, cơ thể đổi dị thường. Chốc lát , thực sự biến thành một con sói...
Điều khiến vô cùng hoảng sợ, ai nấy đều lên tiếng hỏi :
“Chuyện gì đang xảy ? Cậu …Cậu biến thành sói ?”
Một hét lớn trong sự hốt hoảng:
“Cậu là quái vật! Quái vật kìa! Chúng mau rời khỏi đây thôi, nếu sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t chúng mất…”
Một cô gái lo lắng tiếp lời:
“Phải rời khỏi đây ngay!”
Bọn họ dần tháo chạy trong sợ hãi, còn thì mất kiểm soát, lao đến cắn từng . Người đầu tiên tấn công ai khác chính là một bạn nam trong lớp. Hắn vùng vẫy, la hét đau đớn:
“Thả ! Cậu…Cậu đang gì ? Đau quá!”
dường như còn chủ bản , trong đầu chỉ một khát vọng duy nhất: ăn thịt . Ngay lúc đó, một cây gậy bất ngờ đánh mạnh lưng , khiến cảm nhận rõ cơn đau rát lan khắp cơ thể.
trong cơn giận dữ, định lao đánh, nhưng cây gậy đó đập thêm một cú nữa đầu. Mọi thứ tối sầm , và ngất . Khi tỉnh dậy, trở trạng thái bình thường, còn xung quanh thì nhốn nháo:
“Mau…Mau gọi cảnh sát ! Nếu tỉnh thì sẽ ăn thịt chúng mất!”
Một chỉ tay về phía hét lên:
“ ! Cậu chính là quái vật! Phải g.i.ế.c con quái vật ngay !”