"A Hoài,    , tha cho , cầu xin ngươi."
 
Ô Lặc Hoài : "Ngươi cầu xin ?"
 
Nụ  của  lạnh lẽo,  đưa kiếm lên đặt  cổ Vân Sinh: "Được thôi,  sẽ g.i.ế.c , nếu ngươi  cứu  thì dùng mũi tên trong tay ngươi, g.i.ế.c   nữa."
 
"Ngươi điên  ?"
 
Hắn đang ép   chọn giữa  và Vân Sinh.
 
Ta  hiểu,    biến thành như ?
 
Trên đồng cỏ,  nghiêm khắc với bản , rộng lượng với  khác,  bao giờ  hại những  vô tội, ngay cả những nô lệ thấp kém.
 
Ta còn nhớ, sáng sớm  cho ngựa ăn, cùng đại bàng, chó săn chạy  đồng cỏ,  từng là một  trai dịu dàng mang tấm lòng thuần khiết.
 
Chính   biến  thành một con quái vật.
 
Ta   cho  tất cả, về Mệnh Thi, về tất cả  thứ.
 
Ta  còn  thể kiểm soát  gì nữa.
 
"A Hoài, lúc đầu    g.i.ế.c ngươi..."
 
Cơn đau dữ dội ập đến,  phun  một ngụm máu.
 
Quả nhiên, Mệnh Thi  cho phép    sự thật.
 
Ô Lặc Hoài ném kiếm xuống, chạy đến đỡ lấy  thể  đang ngã xuống.
 
Ta ngã  trong lòng , từng ngụm m.á.u tuôn , ướt đẫm n.g.ự.c .
 
"Ta...  thể...  thấy..."
 
Mỗi lời  , đau đớn  nhân lên gấp bội, tầm  của  mờ dần,  thể phát  tiếng nữa.
 
Ta chỉ  thể  thấy giọng  đầy hoảng sợ: "Đừng  nữa, đừng  nữa! Gọi đại phu!"
 
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo : "Đừng... giết... ..."
 
Ta dùng giọng  yếu ớt cầu xin ,  cứng  , cuối cùng lên tiếng: "Được,  sẽ  g.i.ế.c ."
 
Ta thở phào,  mất  ý thức.
 
Khi tỉnh ,   thấy một giọng nữ, là thị nữ Cách Mã,   hầu hạ Ô Lặc Hoài từ nhỏ.
 
"Tiểu Khả Hãn, ngài  ngủ suốt ba ngày ba đêm để trông coi cô nương, đại phu  cô nương   còn nguy hiểm, ngài nghỉ ngơi ."
 
Giọng bà  đầy vẻ lo lắng.
 
"Ta   , Cách Mã, bà  xem thuốc  sắc xong ?"
 
Ta nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ,    đối mặt với  như thế nào.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chap-but-nhan/chuong-20.html.]
"Đừng giả vờ nữa."
 
  vẫn nhận .
 
"Thức dậy  thì  dậy uống thuốc ."
 
Ta  dậy, định cầm bát nhưng   dùng thìa đút cho .
 
"Ngươi  giữ mạng  thì  mau khỏe ."
 
"A Hoài, xin ."
 
Hắn  khựng , trong mắt như  sương mù, nở một nụ  đầy đắng cay.
 
"Vì  xin  ?"
 
"Vì trong lòng ngươi   ?"
 
Ta định phủ nhận,  liền : "Ta  hạ  thành nô lệ, dù là kiếp   kiếp , ngươi cũng sẽ  gặp  ."
 
"Tỷ tỷ!"
 
Âm thanh của Tô Lạc Lạc đột nhiên vang lên.
 
Nàng  chạy , lao đến bên giường .
 
"Tỷ tỷ   chứ?"
 
Mắt nàng  ngập lệ, giả vờ như  thương xót  tỷ tỷ của .
 
Nàng  nhận lấy bát thuốc từ tay Ô Lặc Hoài: "Tiểu Khả Hãn, để  đút thuốc cho tỷ tỷ ."
 
Ta bảo Ô Lặc Hoài rời ,  vài chuyện   nên  với Tô Lạc Lạc từ lâu.
 
"Giờ   , ngươi  cần giả vờ nữa."
 
Ta lạnh lùng .
 
"Ngươi   Tô Lạc Lạc, rốt cuộc ngươi là ai?"
 
Nàng  , như một con rắn độc đang thè lưỡi: "Ngươi  đoán  ?"
 
Bàn tay  run rẩy, cái c.h.ế.t thảm của mẫu , những đau khổ  từng chịu, đều do   mắt  gây .
 
"Ngươi là, Chấp Bút Nhân."
 
Nàng   lớn.
 
"Tô Vân Khởi, cảm ơn ngươi  giúp  chịu đựng những điều đó ở Bắc Địch,   đánh    chắn tên, chậc chậc, những nỗi khổ đó   thể chịu nổi nổi."
 
"Vậy nên ngươi bảo  bắt chước hành động của ngươi, nhiều năm , ngươi đến bên Ô Lặc Hoài, cứ thế mà hưởng lợi."
 
" ." Nàng  nâng tay lên, vẻ mặt ngây thơ: "Dù ngươi   bao nhiêu điều cho  nhưng  mà  thật sự yêu   ngươi, mà là ."
 
Ta : "Thật thú vị. Vậy ngươi theo Ô Lặc Hoài lâu như ,   chuyển tình cảm từ  sang ngươi ?"