Tim  như  d.a.o cắt, như lửa thiêu, như một mớ hỗn độn. Ta căm hận Tô Lạc Lạc đến tột cùng,  cảm xúc ùa đến: sợ hãi, bất cam, phẫn nộ, bi ai, thù hận.
 
Cho đến khi, giữa đám đông,   thấy một khuôn mặt quen thuộc.
 
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng .
 
Là Vân Sinh.
 
Ta nhớ  ngày đó,  hỏi Vân Sinh,  cách nào để  đổi định mệnh.
 
Hắn : "Khi lòng  loạn, mới  thể thấu tỏ."
 
Thấu tỏ điều gì?
 
Hắn   chìm trong sương mù,  rằng lòng  rối loạn nên  thể  rõ sự thật.
 
Vậy sự thật là gì?
 
Ta  nhớ tới lời của mẫu  trong giấc mộng:
 
"A Khởi, sai , tất cả đều sai . Con   lừa."
 
Vậy   sai ở ?
 
...
 
Một tia chớp xé ngang bầu trời, sấm sét vang rền.
 
Ta ngẩng đầu lên, chợt hiểu  sự thật.
 
Vân Sinh đến bên  là do  mệnh  định sẵn.
 
Hắn  thể thoát khỏi sự an bài của Chấp Bút Nhân,   vì   quan trọng, mà vì   quan tâm đến những an bài đó. Ngai vị Thái tử    vui mừng, kiếp  nô lệ cũng chẳng khiến  bận lòng.
 
Hắn   Chấp Bút Nhân điều khiển, vì tâm   loạn. Hắn sống trọn vẹn trong hiện tại,  hối tiếc quá khứ, cũng chẳng lo sợ tương lai.
 
Còn ,  rơi  bẫy của Tô Lạc Lạc. Ta  nàng  thao túng nhưng thực , chính   cảm xúc trong lòng  thao túng. Chính lòng  loạn, nên từng bước đều sai.
 
Ta tin rằng nàng   thể khống chế , nên nàng  mới khống chế  . Nếu   tin  Mệnh Thi, chỉ tin  chính bản tâm của ,  sẽ tự do.
 
...
 
Ta buông tay khỏi Tô Lạc Lạc.
 
Nàng  ngơ ngác  ,  đó sắc mặt trở nên kinh ngạc.
 
"Ngươi dám…"
 
Nàng  lẩm bẩm chú ngữ, cố gắng một  nữa kiểm soát .
 
  chỉ bình thản  nàng .
 
"Tô Vân Khởi, ngươi  thức tỉnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chap-but-nhan/chuong-25.html.]
 
Ánh mắt nàng  tràn đầy vẻ  thể tin nổi.
 
Ta khẽ nhếch môi , nháy mắt một cái: "Ngươi đoán thử xem?"
 
Ta dùng d.a.o găm đ.â.m  n.g.ự.c nàng . Nàng  hét lên, tay giữ chặt lưỡi dao.
 
Máu nàng  nhỏ giọt, từng giọt rơi xuống. Ta dùng hết sức, còn nàng  cố gắng chống cự.
 
 sức lực nàng  dần cạn kiệt, nàng  hét lên cầu cứu: "Hoài ca ca! Cứu ! Mau g.i.ế.c ả!"
 
Trong tầm mắt,  thấy Ô Lặc Hoài kéo cung nhắm về phía  nhưng   hề nao núng.
 
Mũi tên vun vút lao tới, trong mắt Tô Lạc Lạc lộ vẻ đắc ý.
 
 khoảnh khắc tiếp theo, nàng  trợn trừng mắt sững sờ.
 
Máu văng lên mặt .  m.á.u đó, là của nàng .
 
Người  mũi tên xuyên tim, là nàng .
 
Nàng  mất hết sức lực, ngã khuỵu xuống đất,  mũi tên cắm  n.g.ự.c , ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.
 
"Tại   như …"
 
Ô Lặc Hoài bước tới,  xuống nàng  từ  cao, gương mặt  chút cảm xúc:
 
"Trong ký ức của , nữ tử đó  bao giờ gọi  là Hoài ca ca."
 
Hắn  , nở một nụ  nhàn nhạt: "Nàng  gọi  là… A Hoài."
 
...
 
Bất chợt, Tô Lạc Lạc bật  khẽ, tiếng  khiến   nàng  run rẩy.
 
Sau đó, nàng  ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh đầy hận thù: "Thì , chấp niệm đủ sâu, thực sự  thể thức tỉnh."
 
Nàng  rút mũi tên  khỏi ngực, chậm rãi  dậy. Vết thương   nàng … đang tự lành .
 
"Đáng tiếc , các ngươi chỉ là những nhân vật do  tạo . Làm   thể g.i.ế.c  ?"
 
...
 
Sắc mặt nàng  đột ngột  đổi. Ô Lặc Hoài kêu lớn: "Cẩn thận!"
 
Hắn vội vươn tay  kéo  nhưng  kịp chạm ,    một lực vô hình đánh bật  xa.
 
Tô Lạc Lạc cầm d.a.o găm, ánh mắt sắc bén như dã thú, bước từng bước về phía :
 
"Tô Vân Khởi, ngươi chỉ là một nhân vật  ngòi bút của , mà  dám cướp  tất cả của . Ngươi xứng ? Ngươi là do  tạo ,  sẽ kết thúc ngươi ở đây."
 
...
 
Mặt đất rung chuyển dữ dội,  ngã xuống, nàng  lao đến, lưỡi d.a.o nhắm thẳng  .