"Vậy   Mệnh Thi là ai?"
 
"Ngươi còn nhớ   từng  với ngươi ? Ta đến từ nơi ngươi đến,  đến nơi ngươi sẽ ."
 
Màn sương  mắt dường như đang dần tan ,  vén mây mù, mơ hồ thấy một  đang  .
 
Ta bước về phía nàng, khuôn mặt nàng từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
 
Ta ngây .
 
"Ta đến từ nơi ngươi đến,  đến nơi ngươi sẽ ."
 
Ai sẽ đến từ nơi ngươi đến,  đến nơi  sẽ  chứ?
 
Cuối cùng,   hiểu .
 
Ta chính là   Mệnh Thi.
 
Người  Mệnh Thi vẽ nên ngàn vạn thế giới, điều khiển  sự vận hành.
 
Người  Mệnh Thi  vô tình, vô dục, vô lo, ngàn năm trôi qua,   thấy sự vui buồn của chúng sinh  đời,  từng d.a.o động.
 
Cho đến một ngày,  trở nên bối rối.
 
Ta thấy công chúa nhảy xuống tường thành, thấy tướng quân c.h.ế.t trận  sa trường, thấy nữ tửi thanh lâu nhảy xuống hồ... Mọi  lên án trời đất vô tình.
 
"Không ai  oan uổng,  tình yêu đều là nghiệp."
 
, tình yêu là gì? Sợ hãi là gì? Dục vọng là gì?
 
Ta rơi  mớ hỗn độn,  thể   câu chuyện nữa.
 
Vậy là  chỉ  thể  chính bản   trong câu chuyện của Tô Vân Khởi, để   thể lăn lộn trong hồng trần một , để phá vỡ tình yêu, dục vọng và nỗi sợ hãi.
 
Và Mệnh Thi  chính là chỉ dẫn  để  cho chính .
 
Mệnh Thi  đó   là lời tiên tri, mà là phản chiếu những gì  mong  và sợ hãi.
 
Nếu  khuất phục  những gì  gặp  và sợ hãi, "lời tiên tri" sẽ trở thành sự thật.
 
Ta rơi  vòng lặp, mặc dù   thể thoát khỏi sự điều khiển của dục vọng và sợ hãi nhưng mãi  thể  thấu một chữ "tình".
 
Cho đến  ,  cuối cùng  can đảm đáp  Ô Lặc Hoài.
 
Ta nhớ   thứ,  về vị trí của   Mệnh Thi.
 
Ô Lặc Hoài  nên chết,   sắp xếp cho   thuộc hạ cứu trở về.
 
Ta yêu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chap-but-nhan/chuong-30.html.]
 
Tình yêu  là tình yêu của  sáng tạo đối với muôn loài.
 
Cũng là, tình yêu của một thiếu nữ dành cho   yêu.
 
   thể ở  bên ,    mắc kẹt trong vòng lặp quá lâu,   tiếp tục  câu chuyện, nếu  thế giới  sẽ sụp đổ.
 
Ô Lặc Hoài kiên trì tìm kiếm dấu vết của Tô Vân Khởi, ba ngày , thị vệ cuối cùng phát hiện t.h.i t.h.ể của Tô Vân Khởi trong dòng sông.
 
Khi t.h.i t.h.ể  mang đến  mặt ,   yên  lâu, cuối cùng .
 
"A Khởi,  , cuối cùng   tìm thấy nàng."
 
Nói xong,  phun  một ngụm m.á.u tươi, ngất .
 
Hắn  chịu ăn uống,  chịu uống thuốc,  giống như  sắp  qua khỏi.
 
Ta bước  giấc mơ của .
 
Trong giấc mơ, chúng  trở  thảo nguyên,  cạnh   bầu trời đầy .
 
Hắn ôm chặt , sợ rằng chỉ cần một cái chớp mắt,  sẽ biến mất.
 
Ta , nhẹ nhàng vỗ lưng .
 
"A Hoài,   từng rời xa ."
 
Ta chỉ lên một ngôi   trời.
 
"Chàng   mẫu  ngươi  biến thành một vì    ? Ta cũng . Ta chính là ngôi  đó,  luôn dõi theo ."
 
Hắn   với đôi mắt đỏ hoe.
 
"Ta sẽ dõi theo , xem  xây dựng một thiên hạ thái bình, thực hiện những hoài bão của ,      nhiều ước mơ  thực hiện .”
 
"Đi thực hiện chúng , tạo  một thế giới  , vì .”
 
"Ta sẽ đợi , chúng  sẽ gặp   ở  trời."
 
Sau , Ô Lặc Hoài suốt đời  thành , dốc  tâm  lực  việc trị quốc, xây dựng một thời đại thái bình.
 
Cho đến những năm cuối đời,  đêm giao thừa cuối cùng, khi cả kinh thành đang thưởng thức pháo hoa rực rỡ,  lặng lẽ  .
 
Chàng trai năm xưa giờ mái tóc  bạc,  lặng lẽ trở  thảo nguyên,  tại nơi ngày xưa từng cùng Tô Vân Khởi ngắm , như thể đang chờ đợi điều gì đó.
 
Cuối cùng,  cũng xuất hiện  mặt ,  run rẩy bước về phía , đưa tay .
 
Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay .
 
"Á Hoài,  đến đón  đây."