--Có lẽ là bàn thờ của , vì khi mất còn đang viện nên dự đám tang . Và khi đưa về nhà bà tống phòng luôn
Trong giọng lạt chút xót xa khiến tâm tư cũng vì thế mà nặng nề..nếu hỏi rõ chuyện thì thắc mắc giải đáp,còn cứ nhắc cảm giác như là 1 tội đồ trong chuyện ,dù rằng chẳng chút gì cả nhưng điều đáng liên quan là chính ruột của .
thở dài thườn thượt
--Chắc là , nhưng tại bà chủ cho ai lên đó, lẽ còn ẩn chứa điều gì bí ẩn nữa ?
Lần là Trường lắc đầu
--Anh nghĩ .
ngừng e dè hỏi tiếp
--Mà em thắc mắc cho em hỏi nha?
Anh ngạc nhiên với thái độ của
nhưng vẫn mỉm gật đầu, hai tay nhàn nhã đặt bàn, thong thả thẳng lưng tựa ghế, đôi chân dài tới mức dù cách xa nhưng duỗi thẳng chân cũng nhích tới ..Thấy chịu cởi mở nên liền thật thà hỏi
--Em tò mò nên hỏi thôi nhưng em giao đừng buồn nha, vì mà buồn em cũng thấy buồn theo nữa!
--Thắc mắc chuyện gì em cứ hỏi, hứa sẽ buồn ?
--Anh lúc đó liệt thể khỏi mà ai .Với lúc em mới lên em Ngọc chẳng cho ai tiếp xúc với cả,đến nổi họ đem cơm lên đều bắt họ để ngoài cửa ko tự tiện phòng ..Vậy một xoay sở , lúc tắm thì hả? ai đồ... cho .?
hỏi xong mà tim cứ phập phồng lo sợ,cứ sợ nhắc chuyện cũ lỡ may chạm mạch điên lên chửi nữa nên cũng dè chừng lắm, may len lén thấy sắc mặt vẫn bình thản mới nhẹ lòng mà thở phào?
Trường trả lời
--Nếu nhớ nhầm và tai nạn tới nay gần 5 năm thì .Sau đó vì cái c.h.ế.t của khiến tâm lý kích động sinh tự kỷ,đôi chân bánh xe cáng qua gảy mấy khúc da thịt đều dập cả. Mấy phẫu thuật cứ tưởng c.h.ế.t chứ sống nổi .
với thời gian đó nhiều chẳng tập nên lúc mổ lấy inox trong chân .
Trường dừng bất giác gượng, gương mặt chất chứa niềm u uất, giọng thêm vài phần căm phẫn
--Bởi nên họ nghỉ suốt đời trở thành một thằng tàn phế
Anh đưa tay kéo chiếc quần âu đang mặc lên cho xem. sững sờ , mắt đôi chân dù lành nhưng vết mổ vẫn còn để sẹo rõ dù ẩn nhiều lông chân của nhưng sẹo vẫn lồi cả thịt lên nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chay-tron-chong-cu/chuong-51.html.]
thôi thấy đau lòng nghỉ chịu đựng đến . Vậy mà bao lâu nay cứ nghĩ những gì con Bình gây cho , chịu đựng mấy năm trời là thế nhưng bây giờ đem so với tính nỗi đau của chằng là gì cả..tự dưng thấy thương quá,nước mắt vô thức tuôn trào đầy hai bên má chẳng kiềm
Thấy nức nở gì nữa mà im lặng kéo tay sát , đưa tay lên lau nước mắt của mạnh mẽ ôm chầm lấy lòng ..Giọng khàn khàn khẽ bên tai
-Em bảo đừng buồn mà gì em nhè thì dám kể. nín em ... thương.!
dụi đầu lồng n.g.ự.c hít lấy mùi hương cơ thể khẽ thút thít đáp
--Em , chỉ là tự nhiên thương nên nước mắt rơi thôi.
Anh khựng vì lời đó ôm siết hơn, phút chốc thấy mỉm …
Ngoài trời nắng dần hạ xuống, chẳng còn cái nóng gay gắt như ban trưa nữa, và chiều tà cũng nghiêng im lặng. Ở trong phòng hai chúng cứ thế vẫn bên cạnh kể những chuyện xưa cũ, và nhận một điều ngày hôm nay, với mở lòng và dần hiểu về con của hơn ...
---
Cả buổi chúng chuyện tuyệt nhiên Anh kể gì tới chuyện quá khứ nữa, chỉ về những chuyện gần đây cho thôi, vì sợ buồn. Rồi đó bàn việc gì đó, để ở giường bảo ngủ , nhưng ngủ , cứ đó, ngẩng mặt việc, biểu cảm nghiêm túc, lâu lâu nhíu chặt đôi mày cho lòng bâng khuâng lay động…
Mãi cho đến khi thấy trời bên ngoài chập tối,bên trong nhà sáng đèn
mà mâm cơm của lạnh tanh động đũa, thấy mới lên hỏi
--Anh đói em xuống nấu gì đó cho ăn nha, trưa giờ ăn gì .
Anh tiếp tục máy tính vẩn dán chặt mắt màn hình,tiếp tục với những con và những thông tin bảng hồ sơ..vẻ mặt lúc nghiêm túc nên với cũng kiệm lời
--Em nấu gì ăn cũng .
--Vậy em xuống nha.
--Ừ
chuyện với xong liền thấy điện thoại nên luôn, đúng lúc bước xuống mấy bậc cầu thang thì bên ngoài chợt tiếng chuông cửa.
Giờ tối mà ai tới chứ, đến đúng lúc ko nhà.. tuy đang tò mò nhưng vẫn bước nhanh để mở cửa xem là ai đang tới.
Cánh cửa mở toang , lúc trời bên ngoài tối hẳn nhưng vẫn thấy rõ ràng và ngạc nhiên khi thấy Anh Phúc và con Trang bạn đang nhà...
Lúc những ánh mắt cứ trố lên và chẳng khác là mấy hai họ cũng quá đỗi ngạc nhiên khi bắt gặp nơi . Nhất là con Trang cứ đực đấy như một sinh vật lạ, còn riêng Phúc, dù cũng là đàn ông nên dù thấy ở đây phần tin lắm nhưng vẫn bình tỉnh lên tiếng