-- bao giờ liệt ? Chỉ là do bà liệt mà thôi
Nghe Trường như thế bà càng bức xúc gào lên
--Vậy tại mấy năm qua mày lừa tao, mày bắt tao chôn chân trong cái nhà với mày,khốn kiếp,tụi bây c.h.ế.t hết .
Vừa bà lao tới chắc định đánh luôn chúng ,nhưng bà giơ tay lên thì Trường đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y bà đó hất bà ngã luôn xuống bộ sopha,chiếc áo trễ n.g.ự.c vô tình cũng tuột luôn xuống, bà lính quýnh kéo kéo lên thật nhanh,gương mặt hậm hực chúng vì tức mà nên lời
Trường lúc sang dịu dàng, kéo chiếc ghế nhỏ bảo xuống đó với
--Em yên đây ,để tính sổ với bà một thể.
nắm lấy tay ,ngước lo lắng trả lời
--Có em lo lắm?
--Yên tâm, bà dám gì !
Rồi cũng xuống bên cạnh , sang bà Vân gằn giọng
-- từng đợí cho Vy thai ,cho cô thời gian để thích nghi việc xong mới tính sổ với bà một lượt,nhưng ngờ bà tay tàn nhẩn với cô như ? Dù cho Vy khôngphải con bà chăng nửa,nhưng dù gì từ nhỏ lớn lên cùng bà, chẳng lẽ bà mở lòng thương sót tý nào .? Thật là nực mà bà dám mở miệng hứa với ba chăm sóc cho chu đáo.
Trường dứt lời, đưa tay đập lên mặt bàn cái rầm,Vẻ mặt lạnh lùng tới đáng sợ
--Có vì gia đình của nên bà mới giả vờ ngoan ngoản mà theo sắp xếp của ba hả?
Bà Vân lúc thái độ khinh khỉnh trả lời
--Mày tỏng còn hỏi ngu với tao ? đúng ! nếu ba mày tiền tao cũng đéo bao giờ ở đây .Tụi bây tưởng tao kéo dài thời gian nơi lắm ? Nếu ko vì cái điều kiện cuả thằng cha khốn nạn của mày đặt ,thì tao ko phí thời gian sống chung với bọn rác rưởi chúng bây .
Lời bà Vân dứt, chỉ thấy nhếch môi lạnh.Sau đó tùy tiện xuống cái đồng hồ hiệu đang đeo tay bình thản xem giờ, tuy là khó hiểu ko đang nghỉ gì nhưng vẩn im lặng dõi theo
Ở kế bên bà Vân vẩn luôn miệng lãi nhãi ngừng
--Tụi mày lắm,dám lừa tao hết ngày đến ngày khác,tao sẽ ko tha cho chúng mày ,Tụi bây ..tụi bây chỉ là lũ ăn hại, bao giờ thắng nỗi tao ?Tụi bây đợi đó.
lúc tức lắm, nên liền lên chỉ mặt bà lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chay-tron-chong-cu/chuong-60.html.]
-Bà đúng là một con rắn thâm độc, bà phá nát gia can đến khác, biến gia đình tan cửa nát nhà, bà Vân bao giờ bà tự thấy bà sai hả. Đến hôm nay bà còn lớn giọng thách thức, tại bà thức tỉnh cái sai của mà xám hối hả.
Bà nghênh mặt trừng mắt
-Mày dám lên tiếng với tao con ranh. Tao cho mày , ở nơi mày cái quyền lên tiếng, mày hiểu ?
-Thế thì với bà, bà quyền gì để tự tiện chen chân phá nát gia đình khác hả? Còn nữa, bà chết, thế bàn thờ và di ảnh của ở nơi nào ?
-Tao thiêu xác và cho mày xuống sông cả ...thật là tội nghiệp đến bây giờ mày mới muộn ...haha…
-Bà…
tức giận, câm phẫn định nhào cấu xé bà , nhưng bên cạnh Trường sức ngăn cản , ôm , an ủi và bảo giữ bình tỉnh để lấy công bằng cho thế nên cuối cùng đành đó, tim tan nát như cứa thành từng trăm mảnh khi những lời bà thốt khỏi miệng.
Bà đúng là độc ác quá mà, mà bấy lâu nay còn nghĩ cho bà ,vẩn đinh ninh bà là ruột của ,càng nghỉ càng tức,càng nghỉ tới càng lao cấu xé bà cho hả ,
càng nghỉ càng thấy thươg ruột nhiều hơn. Mẹ … mang nặng đẻ đau sinh con mất để cho khác mặc sức dày vò.Nếu như ngày hôm nay chính tai bà Vân thì cả đời chắc bao giờ tin bà là mụ dì gẻ trog truyền thuyết bước . Vì trong ký ức ngày xưa bà cũng những ngày bà đối xữ với chớ một m.á.u lạnh như bây giờ….
ôm lấy mà òa lên cho thoả nổi đau mà nghịch thế ngây cho cuộc đời thì bất ngờ lúc ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa khiến giật , bên bà Vân cũng đưa mắt ngoài trong vẻ ngạc nhiên. Bà cau mày khó chịu chúng và lên tiếng
-Chúng bây còn kéo thêm ai tới nữa đấy hả?
Mặc bà hỏi lúc thấy Trường chẳng thèm trả lời bà mà chỉ bình thản cong môi nhếch lên một nụ bí hiểm.
Một nữa xuống chiếc đồng hồ tay đó ngầm lên hai chữ " đến " khiến kế bên cũng thấy thật khó hjểu.
Anh xong đợi cho hết tò mò thì Trường lên lạnh lùng gọi to
"" Con Ngọc ? đây""
Và tiếng gọi đó Trường cũng thẳng ngoài để mở lấy cánh cửa ánh mắt hoài nghi và thầm hỏi Trường đang gì của bà Vân và trong đó cả , cũng hiểu đang chuyện gì? Và ngoài đó là ai đang tới.
Con Ngọc nó phòng từ lúc nào, cho đến khi tiếng gọi của Trường nó mới lật đật chạy , khi thấy nó bất chợt tự dưng linh cảm từ hôm nó với bà Vân tới hôm nay về tâm trạng nó nặng nề đó,gương mặt cũng thoáng vài phần mệt mỏi,
Nó và bà Vân đang ghế, thấy gương mặt sưng vù nên nó thoáng nhíu mày, nhưng cũng chẳng gì chỉ đến khi tận mắt nó thấy Trường đang nguyên vẹn ngay cửa thì đến lúc nó gjấu nỗi hốt hoảng,mắt nó trân trân lấy ,lấp bắp mãi tiếng ,tiếng mất
--Cậu.. .. thế , hết liệt hả ?