Nàng chút mờ mịt, con đường phía sẽ .
Lăng Kiêu cưỡi ngựa ở phía bỗng nhiên đầu , ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, nàng lập tức buông rèm xuống.
Nàng nín thở, trong lòng bất an, hai tay ôm chặt linh bài trong lòng, nhưng khối gỗ lạnh như băng dường như cũng thể cho nàng cảm giác an .
Đột nhiên cảm thấy con đường phía chẳng những mờ mịt, mà còn nguy hiểm.
Nàng thế nào cũng thể tưởng , một phu quân ôn nhu hiền lành như , một em trai đằng đằng sát khí đến thế.
Nàng cách xa một chút.
Xe ngựa đến huyện thành, chuyển sang đường thủy, Lăng Kiêu bao trọn một chiếc thuyền lớn, để cả nhà Lăng gia già trẻ thuyền Yến Kinh.
Nguyệt Dao đầu tiên thuyền, ở đầu thuyền thấy mặt sông rộng lớn, mới đầu tiên cảm nhận thế giới to lớn nhường nào.
Nàng nhịn duỗi tay , gió nhẹ từ đầu ngón tay lướt qua, lành lạnh, như là thở của tự do.
Nàng mắt sáng rực lên vài phần, con ngươi ảm đạm nhiều ngày rốt cuộc cũng vài phần ánh sáng.
nghĩ đến, nàng nghĩ, phong cảnh như , nếu phu quân còn sống, liền cũng thể cùng nàng ngắm .
Nghĩ đến đây, ánh mắt ảm đạm xuống, chút buồn bã ở mũi thuyền, hai tay vịn lan can, cúi thấp đầu xuống.
Cửa sổ lầu hai mở rộng, Lăng Kiêu trong phòng xử lý công văn khẩn cấp đưa tới, nhấc mắt liền thấy nữ nhân đang ở mũi thuyền.
Nàng vẫn mặc tang phục màu trắng, bên tai búi tóc còn trâm một đóa hoa trắng nhỏ, bóng dáng mảnh khảnh đơn bạc, giống như gió thổi cũng thể bay .
Nhìn thấy nàng ngây thơ dùng tay sờ gió, thấy nàng cao hứng đến mắt sáng rực lên, trong nháy mắt ảm đạm cúi thấp đầu xuống.
Bất luận là chiến trường triều đình, kiêng kị nhất là hỉ nộ hiện sắc, nàng thì , một khuôn mặt một ngày biến 800 cái cảm xúc.
“Hầu gia, bồ câu đưa thư từ trong kinh đưa tới mật tin, bảo hầu gia mau chóng hồi kinh, trong triều thế cục .”
Kiếm Sương vội vàng tiến bẩm báo.
Lăng Kiêu lạnh lùng thu hồi tầm mắt: “Ngươi truyền tin trở về, trong vòng nửa tháng sẽ hồi kinh.”
Kiếm Sương đáp: “Vâng.”
Mà lúc , bên ngoài truyền đến tiếng chuyện.
“Đại tẩu, ở bên ngoài? Gió lớn thế , lát nữa cảm lạnh, nhiễm phong hàn thì .” Lăng Thân qua hỏi.
Nguyệt Dao lắc lắc đầu: “Ta chỉ là thấy qua thuyền lớn như .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-dau-truong-hien-thuc-diu-dang-khien-vi-quan-hau-lanh-lung-tan-nhan-ngay-dem-mo-tuong/chuong-11.html.]
“Ta cũng thấy qua, thuyền lớn thật vững chắc, một chút cũng chòng chành, nương cũng thể ngủ ngon giấc.”
Nguyệt Dao chút buồn bã: “Phu quân cũng từng thấy qua.”
Lăng Thân an ủi: “Đại ca ? Chúng mang theo linh bài của đại ca ? Huynh ở suối vàng , nhất định cũng cao hứng.”
“Ừm.” Nguyệt Dao nhẹ nhàng cong môi, trong mắt vài phần sáng rọi.
Lăng Kiêu giữa mày nhíu , ngữ khí lãnh đạm phân phó Kiếm Sương: “Đi gọi Lăng Thân lên đây.”
“Vâng.” Kiếm Sương chút hiểu, hầu gia đột nhiên vui?
Kiếm Sương vội vàng xuống lầu, boong thuyền mời Lăng Thân lên.
“Hầu gia mời tam gia lên lầu hai chuyện.”
Lăng Thân lời , liền vội vàng gật đầu, theo Kiếm Sương lên lầu.
Nguyệt Dao nghi hoặc đầu , liền thấy cửa sổ lầu hai đang mở rộng, mà đàn ông như sát thần , giờ phút đang ở bên cửa sổ uống , rõ ràng nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy trong nháy mắt lưng như kim chích.
Nàng nhíu nhíu mày, vội vàng rời khỏi đầu thuyền, trở về phòng của trong khoang thuyền.
Lăng Kiêu liếc nàng một cái, đáy mắt thêm vài phần lạnh lẽo.
Rất nhanh, Lăng Thân liền , khi cửa, còn khẩn trương hít sâu một .
“Nhị ca.” Hắn lành bước .
Lăng Kiêu ngước mắt , ngữ khí lãnh đạm: “Ta sang năm chuẩn thi cử nhân?”
“A, , , sang năm thể thi thử xem, cũng nắm chắc lắm.” Lăng Thân gãi gãi đầu.
“Nếu , thì nên tính toán kỹ càng, sợ hãi rụt rè cái gì?” Hắn lạnh giọng quở trách.
Lăng Thân bắt đầu toát mồ hôi hột: “Nhị ca .”
“Nếu chuẩn thi mùa thu, nửa tháng ở thuyền cũng nên tiếp tục ôn thư, về mỗi ngày giờ Thìn đến chỗ .”
“A?”
Kia chẳng là từ sáng đến tối đều ở mí mắt nhị ca ? Lăng Thân mặt mũi trắng bệch.
Lăng Kiêu mắt lạnh : “Đệ học?”