CHỊ ĐÂY CÓ TIỀN, LẠI THỪA THỜI GIAN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-02 07:46:49
Lượt xem: 9,204

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta đứng yên, mở miệng một cách khó khăn:

 

“Tinh Tinh, chúng ta đừng giận nhau nữa được không? Là anh sai rồi…”

 

Tôi nhướn mày.

 

“Ba triệu đó là anh chuyển?”

 

“Đúng vậy. Tinh Tinh, chuyện nhẫn cưới là anh không đúng.”

 

“Anh trả tiền lại cho em rồi, còn mua nhẫn mới nữa, đừng giận nữa nhé…Dù thế nào, anh vẫn yêu em…”

 

“Khoan đã.” Tôi cắt ngang màn tỏ tình của anh ta.

 

“Ba triệu là không đủ đâu. Chiếc nhẫn đó của tôi giá hơn tám triệu lận, anh tự tiện giảm giá lúc nào vậy?”

 

Châu Thế bị bất ngờ, không biết đáp lại sao.

 

“Tôi nói luôn cho rõ: Đừng đến tìm tôi nữa. Lần trước có thể tôi chưa nói thẳng, vậy lần này tôi nói cho anh biết: Chúng ta chia tay rồi, hôn ước cũng huỷ luôn.”

 

“Tinh Tinh! Anh chưa từng làm gì có lỗi với em!”

 

Anh ta không nhắc thì tôi đã quên mất.

 

Tôi chỉ thẳng vào mặt anh ta:

 

“Còn nữa, tôi cảnh cáo anh: bất kể là Lâm Nguyệt hay ai khác, tránh xa mấy bé gái vị thành niên ra. Anh lớn từng ấy tuổi rồi, không thấy ghê tởm à?”

 

Mưa bắt đầu rơi lâm râm, áo khoác mỏng của tôi ướt sũng rất nhanh.

 

Lạnh buốt.

 

Châu Thế giữ lấy tôi không cho đi, nắm lấy vai tôi, bắt tôi cùng anh ta diễn vở kịch tình yêu bi lụy giữa gió mưa rét buốt.

 

“Tinh Tinh, trời đất chứng giám, anh chưa từng vượt giới hạn với Tiểu Nguyệt, anh chỉ thương hại con bé thôi, không có ý gì khác! Anh yêu một mình em mà!”

 

Châu Thế nói yêu tôi — Nhưng lại để tôi mặc đồ mỏng, đứng trong mưa lạnh run, nghe anh ta xin lỗi.

 

Trái tim tôi, nhờ vậy mà lạnh thêm một lần nữa.

 

Tôi gạt mạnh tay Châu Thế ra, vừa nhắn tin cho trợ lý, vừa lạnh giọng cảnh cáo:

 

“Tôi đang rất lạnh, những gì cần nói tôi đã nói xong. Hiện tại tôi chỉ chia tay và hủy hôn với anh thôi. Nhưng nếu anh còn tiếp tục dây dưa, tôi sẽ buộc phải dùng đến biện pháp mạnh.”

 

Mắt Châu Thế đỏ ngầu, giọng cũng cao vút lên:

 

“Cô thay lòng rồi đúng không?”

 

Mưa xối ướt mái tóc ngắn của anh ta, nước mưa từng dòng chảy xuống theo gò má.

 

Trông thật thảm hại.

 

Đúng lúc đó, một chiếc xe lao đến và thắng gấp, đầu xe suýt nữa đụng vào lưng Châu Thế.

 

Người bước xuống… là Lâm Trí.

 

Cậu ấy mặc áo trắng quần đen, tay cầm một chiếc ô đen lớn.

 

Rất đúng kiểu khí chất tao nhã mà tôi thích.

 

Cậu ấy mím môi, gương mặt lộ rõ vẻ không hài lòng, bước tới che ô cho tôi.

 

Lâm Trí cao hơn Châu Thế, đứng chắn ngang giữa hai chúng tôi.

 

Tầm nhìn của tôi lập tức bị che khuất mất nửa người Châu Thế.

 

“Chị Tinh Tinh, chị ướt hết rồi, về trước đã.”

 

Tay Lâm Trí nhẹ nhàng choàng qua vai tôi, định đưa tôi đi.

 

“Cậu là ai?” – Châu Thế quát lên – “Hóa ra là tên bồ mới à? Tôi nói rồi mà, cô tàn nhẫn thế là vì đã sớm thay lòng rồi ——”

 

Lâm Trí quay đầu, trừng mắt nhìn Châu Thế.

 

Chỉ một cái liếc lạnh tanh, Châu Thế liền nhận ra khuôn mặt quen thuộc này là ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-day-co-tien-lai-thua-thoi-gian/chuong-5.html.]

 

“Cậu là anh trai của con nhỏ Lâm Nguyệt!”

 

Châu Thế lao tới, chỉ thẳng vào mặt tôi:

 

“Cô tưởng tôi không biết à? Mua nhà, tặng xe, nuôi nó ăn học, còn nhét vào công ty tôi để chọc tức tôi. Cái thằng trai bao nghèo rớt mồng tơi này mà cô cũng nuốt nổi à?”

 

“Tôi đính chính một chút.” – tôi tranh thủ chen lời.

 

“Không phải công ty của anh đâu. Là công ty của tôi. Của nhà tôi.”

 

“Lộ Tinh Tinh! Cô không cần vì trả thù tôi mà tùy tiện tìm đại một thằng đàn ông! Tôi là vị hôn phu của cô đấy! Cô có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không hả?”

 

Ngay giây tiếp theo, bàn tay chỉ trỏ loạn xạ của Châu Thế bị Lâm Trí bẻ ngược lại.

 

Lâm Trí siết chặt cánh tay anh ta, lạnh lùng quật mạnh anh ta xuống đất, mặc kệ tiếng la đau đớn.

 

“Cô ấy còn cần phải nghĩ cho cảm nhận của anh sao?”

 

Tối hôm đó, không ngoài dự đoán, tôi bị cảm lạnh.

 

Bác sĩ gia đình đến khám, bảo không sao, chỉ là cảm do nhiễm lạnh.

 

Dặn dò liều lượng thuốc rồi rời đi.

 

Lâm Trí vốn chẳng giỏi giấu cảm xúc, mặt mũi rầu rĩ, lặng lẽ nấu cháo, uể oải mang nước và thuốc đến cho tôi.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Lại sao nữa vậy?” – tôi hỏi.

 

Lâm Trí đến gần, nhưng không dám ngồi hẳn xuống.

 

Chỉ khẽ khàng ngồi xổm cạnh giường tôi.

 

Cậu ấy hỏi:

 

“Chị sẽ tha thứ cho Châu Thế sao?”

 

Không ngờ cậu lại đang nghĩ chuyện đó.

 

Tôi khàn giọng bật cười:

 

“Em nghĩ sao?”

 

Lâm Trí không trả lời, chỉ im lặng nhìn tôi uống cạn ly nước ấm, rồi cầm lấy chiếc ly rỗng giữ chặt trong tay.

 

“Đừng tha thứ cho anh ta. Chị Tinh Tinh, anh ta… không xứng.”

 

Lâm Trí vẫn ngồi dưới sàn cạnh giường, mái tóc đen dày hơi xù lên, mềm mại như nhung.

 

Tôi không nhịn được mà giơ tay xoa đầu cậu một cái.

 

“Biết rồi.”

 

“Chị Tinh Tinh… em sắp tốt nghiệp rồi. Các khoá đào tạo chị đăng ký em đều học xong cả. Công việc hiện tại cũng rất suôn sẻ. Em còn đi thi lấy chứng chỉ chuyên gia dinh dưỡng, để có thể nấu mấy món tốt cho sức khỏe chị.”

 

“Gần đây em còn học thêm tán thủ nữa.”

 

Tôi ra hiệu bảo cậu ấy nói tiếp.

 

“Em muốn trở thành người thật sự hữu dụng đối với chị.”

 

Tôi thu lại nụ cười, bình tĩnh nhắc nhở:

 

“Những vai trò em vừa kể, chị có thể thuê bảo mẫu, chuyên gia dinh dưỡng hay vệ sĩ đều được. Làm những việc đó… không đổi được vị trí đặc biệt nào đâu.”

 

Lâm Trí thoáng lúng túng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

 

Giống như một chú chó Border Collie bình thường ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thỉnh thoảng vẫn giả vờ không hiểu.

 

“Em không cần danh phận gì cả.”

 

“Em chỉ muốn làm công cụ đắc lực cho chị. Dù chị dùng em để trả thù Châu Thế hay bất kỳ lý do nào khác…Chỉ cần đến lúc này chị vẫn thấy em hữu dụng, thì cứ tiếp tục dùng em đi.”

 

Tôi nhìn Lâm Trí, ánh mắt chạm vào ánh nhìn tha thiết của cậu ấy.

 

Loading...