Vẻ mặt  Nguyễn khiếp sợ: "Con gái?"
 
"Có chuyện   thể Tố Tố   với bà, đứa bé  tâm thành thật,  đây chịu  ít khổ sở. Vốn dĩ   nên   chuyện , chỉ là trong lòng thật sự nghẹn đến  thoải mái." Mẹ Quý   Nguyễn chằm chằm, bao nhiêu năm nay, đây vẫn là  đầu tiên bà  nhiều với  Nguyễn như .
 
"Tố Tố   với bà,   với  trong nhà bà,  đoán chỉ  hai nguyên nhân. Hoặc là bản  nó cảm thấy  qua   cần thiết  nữa, sợ mấy   thấy cũng khó chịu. Hoặc là cảm thấy mấy  cũng  để ý, dứt khoát liền  . Coi như  là cái bà già lắm mồm nhiều lời  đáng ghét,  cũng  vì nó mà xả giận, trút hết một !"
 
"Lúc ban đầu mấy   nghiêm túc hỏi thăm con bé hai mươi năm trời sống như thế nào ?  đoán hẳn là  . Con  bà  vẫn hiểu  một ít. Bà  bà đau lòng Nguyễn Mạn, bà  từng nghĩ qua, Nguyễn Mạn chiếm vị trí của con gái ruột của bà. Bà  từng nghĩ qua, Tố Tố  trải qua cuộc sống như thế nào?  nghĩ một chút, nếu như con gái  sống  , lòng  a, đều đau  chết.   thấy con gái nuôi chiếm vị trí của con gái , trong lòng   càng khó chịu!"
 
Mọi  đều , tình cảm so với huyết thống càng quan trọng hơn.
 
 mà đứa bé  bà đưa đến thế gian ,  từng hưởng thụ qua một chút tình thương của . Kể từ khi sinh   rời xa bà, chịu nhiều đau khổ như , suýt chút nữa  bước  địa ngục,   chừng  đến hai mươi tuổi  lặng yên  tiếng động mà c.h.ế.t .. Con bé   gì sai? "
 
Khi cô cuối cùng cũng đến  mặt bà, lòng cô mang chờ mong mà  dám biểu đạt,  nhận  cái gì?
 
Vốn dĩ nên yêu thương cô nhất, nên thiên vị cô nhất, hai mươi năm   từng cho cô một chút tình thương,   cho cái gọi là tình cảm cũng giống như lấy thước mà đo. Lẽ nào cô  thể so với kẻ đáng thương  chiếm vị trí của cô, sống như một công chúa nhỏ ?
 
Cô  phòng ngủ công chúa xinh  nhất trong nhà vốn dĩ thuộc về cô,   là của cô.
 
Cô   mặc váy công chúa mang vương niệm xinh  trong mấy cuốn album hàng năm,   là cô.
 
Cô nhút nhát cẩn thận lùi về  một bước, cha  ruột nên thương yêu cô nhất  cảm thấy tính cách cô hướng nội,  hoạt bát bằng con gái nuôi,  tri kỷ bằng con gái nuôi. Lẽ nào   còn  trách cô lãnh đạm xa lạ ? Cuối cùng còn vì bản   mà giải thích,  nuôi hai mươi năm , tình cảm  thu về  , hai mươi năm chung sống, quan trong hơn so với quan hệ huyết thống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-114.html.]
 
Vậy thì, cô thì , đứa bé đáng thương   ? Ai coi trọng cô chứ?
 
Mẹ Nguyễn trong trời tuyết giá lạnh, đông lạnh đến phảng phất cả    tri giác.
 
Bà nghĩ đến chuyện  lâu  lâu  đây, lúc đó bà mang thai con gái, giống như  tâm linh tương thông , bà cảm thấy trong bụng bà nhất định là một công chúa nhỏ xinh . Bà tưởng tượng về   mua cho cô váy thật , sửa soạn cho cô thật xinh , về    dạo cùng con gái, cùng tâm sự lúc ngủ, cùng  về những nam sinh  lớp con gái, giống như chị em .
 
Sau đó bà cũng   như , đối xử với Nguyễn Mạn tỉ mỉ quan tâm hơn con trai nhiều.  mà, bà  nghĩ đến, khi bà cưng chiều Nguyễn Mạn như công chúa, con gái ruột của bà  mà  sống cuộc sống như thế..
 
" Bà  từng nghĩ qua, bà đối xử  với Nguyễn Mạn, biến tướng chính là tàn nhẫn với Tố Tố? "Mẹ Quý  như .
 
Hai  con gái  sinh   vô tình  đánh tráo.
 
Tố Tố  cha  ruột của Nguyễn Mạn vứt bỏ,   chịu khổ bao năm.
 
Nguyễn Mạn trở thành đại tiểu thư nhà họ Nguyễn, nhân sinh thuận buồm xuôi gió.
 
Hai   chú định là đối lập , lẽ nào Nguyễn Mạn cũng là   hại , lẽ nào cô  đáng thương ? Đương nhiên là , cô  là   lợi.
 
Mẹ Nguyễn sửng sốt như  sét đánh, chỉ chốc lát  lệ rơi đầy mặt, cả  như đặt trong hầm băng. Khi  Quý   rời , miệng bà phát  thanh âm run rẩy hỏi:" Con bé, bây giờ vẫn  chứ? "
 
Mẹ Quý   đầu:" Người như con bé, sẽ  sống  ."