Bởi vì Nguyễn Tố thoạt   hề giống kiểu  sẽ nhúng tay  chuyện như . Khuôn mặt cô luôn mang theo nụ  ôn hòa, cho   cảm giác dịu dàng thậm chí là yếu đuối.
 
Có điều kinh ngạc qua , Thịnh Viễn vẫn từ nội tâm sản sinh  một loại kính nể chi tình đối với Nguyễn Tố.
 
Chung quy thời đại , bao nhiêu  thờ phụng đều là tự quét tuyết  cửa,   ai bằng lòng lo chuyện bao đồng. Mặc dù  cũng   là chuyện bao đồng,  khả năng là quyết định chuyện cả đời của một  nào đó.
 
Thịnh Viễn đưa Nguyễn Tố về đến nhà họ Quý,  ở trong phòng  một  chuyện liên quan đến hạng mục Danh Sơn với Quý Minh Sùng xong, hai  từ trong phòng  . Trong sân, Nguyễn Tố thừa dịp ánh mặt trời  lúc, ôm chăn  phơi nắng, thuận tiện cũng đem những cây sen đá nhỏ chuyển  ngoài. Cô bận bận rộn rộn,  cũng   đấy. Dưới đôi tay của cô,  ánh mặt trời tươi , những việc cô  trong mắt  khác cũng là cảnh  ý vui.
 
Có lẽ đây chính là  sống nghiêm túc tự  phát  quầng ánh sáng.
 
Những cây sen đá nhỏ đều thích ánh nắng, bởi vì lúc   Nguyễn Tố chuyển  bên ngoài, một đám vui mừng kêu lên ---
 
"Lắc lắc m.ô.n.g lắc lắc cổ, thoải mái quá ấm áp quá,  quá thích cái nhiệt độ  ! Tố Tố siêu tri kỷ, thời khắc nào đều  quên chăm sóc chúng  hắc hắc hắc!"
 
"Tố Tố  nhất, ô ô ô  kiếp  nhất định là cứu vớt qua địa cầu mới  Tố Tố mua về nhà! Nhất định là như  !"
 
"Vậy.. tên chó nào đó chẳng  là cứu vớt qua hệ ngân hà?"
 
"Đừng nhắc tới  nữa   , quấy rầy nhã hứng phơi nắng của !"
 
Quý Minh Sùng  nhóm sen đá ríu  ríu rít, cảm thấy thật đau đầu. Anh lơ đãng thấy Thịnh Viễn đang  bên cạnh    chớp mắt nơi nào, thuận theo ánh mắt Thịnh Viễn  qua,  mới phát hiện,     mà đang  Nguyễn Tố.
 
* * *
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-120.html.]
Thịnh Viễn đối với Nguyễn Tố là thưởng thức,  lẽ là vì  thấy đằng  vẻ ngoài dịu dàng, là một mặt  thông minh  dũng cảm của cô.
 
Anh vĩnh viễn thưởng thức và tôn trọng  như .
 
 lúc , một tiếng ho khan  hợp thời điểm kéo  trở  hiện thực.
 
Nguyễn Tố ở trong sân cũng  qua đây. Thấy Quý Minh Sùng đang ho khan, cô bỏ việc  tay xuống chạy đến bên cạnh , đỡ lấy  nhẹ giọng hỏi: "Sao  ho khan,   gió ở đây quá lớn ?"
 
Quý Minh Sùng "suy yếu" mỉm : "Có chút, nhưng mà cũng  . Em đừng lo,   trong  một chút." Tựa hồ nhớ tới bên cạnh còn  Thịnh Viễn,   : "Thịnh Viễn,  vẫn  chút chuyện cần bàn bạc với ."
 
Thịnh Viễn vẻ mặt nghi hoặc: ".. Còn  chuyện gì?"
 
"Có." Trên mặt Quý Minh Sùng vẫn mang theo ý , tay cũng bắt  cánh tay Thịnh Viễn, khẽ dùng sức.
 
"Ồ, ." Thịnh Viễn cũng  nghĩ nhiều, cho rằng  thật sự còn chuyện gì đó  , đỡ    nhà.
 
Nguyễn Tố thấy bọn họ   , xoay   xử lý tiếp việc trong sân của cô, cùng với đó là tiếng  tiếng  chuyện vui vẻ của nhóm sen đá.
 
* * *
 
Đêm khuya,  lẽ là chuyện xảy  ban ngày kích động đến hồi ức trong sâu thẳm nội tâm Nguyễn Tố, mười giờ cô ngủ, nhưng  mơ thấy ác mộng. Từ trong mơ bừng tỉnh ,  thoáng qua đồng hồ báo thức  tủ đầu giường,  đến mười hai giờ. Cô ngẩn   ở  giường, kỳ thật trừ một   nhắc  chuyện cũ với  Quý , cô   lâu  lâu  nhớ đến chi tiết lúc đó nữa.
 
Thời trung học,  nhiều  cô nửa đêm bừng tỉnh, là bởi vì mơ thấy chuyện .
 
Có đôi lúc lên mạng vô tình  thấy những chuyện càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng, cô cũng sẽ nhịn   lòng bàn chân phát lạnh. May mắn bản  cô  ba Quý  bụng cứu thoát khỏi loại tương lai , nghĩ  mà vẫn thấy sợ. Vì  cô sống càng cẩn thận hơn so với bất kỳ ai, đợi đến lên đại học, ngoại trừ  thêm , cô còn đến võ quán gần đó ghi danh. Cô  bao giờ đơn độc đến những nơi dân cư thưa thớt, thâm chí thận trọng đến KTV cùng bạn học, cô cũng  uống đồ uống ở nơi đó.