Tấn Uyên đầu hiệu với trợ lý ở phía , trợ lý theo bên ông mấy năm, chỉ một ánh mắt liền thể ông gì. Trợ lý lập tức lên , cung kính với Nguyễn Tố : "Nguyễn tiểu thư, cô xem trả tiền mặt là chuyển khoản thích hợp hơn."
Nguyễn Tố trả lời: "Đều thể, xem ông thế nào thuận tiện hơn thì ."
"Chuyển khoản ?"
"Được."
Ngoại trừ tiền thuốc men trợ lý còn chuyển nhiều hơn mấy vạn tệ cho Nguyễn Tố.
Nguyễn Tố kinh ngạc: "Chuyển nhiều , nhiều như ."
Trợ lý : "Phí cảm ơn, cùng với phí lỡ việc của Nguyễn tiểu thư. Mong cô nhận lấy, đây cũng là một chút tâm ý của Tấn tổng chúng ."
Bà Lưu thấy kéo tay Nguyễn Tố : "Con nhận , hôm nay khó con ở cùng bà lâu như , khẳng định lỡ việc của con ? mà đây là con trai bà cảm ơn con, bà , đợi bà về Dương Phương gửi đặc sản cho con. Đó mới là quà cảm ơn của bà, cái tính là của bà."
Nguyễn Tố tự nhiên là nhận mấy vạn tệ , nếu như là mấy trăm tệ phí cảm ơn, thì cô chẳng lý do gì để từ chối, nhưng tiền quá lớn. Đang chuẩn đem tiền trả , cô thấy Tấn Uyên và trợ lý đang nhỏ tiếng chuyện gì. Xem cách ăn mặc của hai họ, còn tay hào phóng, liền thể suy đoán con trai bà Lưu tiền, tất nhiên cũng để ý mấy vạn tệ .. Nếu như lúc bởi vì việc mà đẩy qua đẩy , cô cảm thấy sẽ diễn biễn thành một việc ngượng ngùng.
Cô thấy, con trai bà Lưu cũng bận, hẳn là ở bệnh viện quá lâu.
Dù cô cũng phương thức liên lạc của bà Lưu, về nghĩ cách trả là .
Khi Nguyễn Tố cùng bọn họ khỏi bệnh viện, Quý Minh Sùng cũng đến .
Buổi chiều, Nguyễn Tố nhận điện thoại của Quý Minh Sùng gọi đến, rõ nguyên do, Quý Minh Sùng sẽ đến đón cô, ngờ tốc độ của nhanh như .
Quý Minh Sùng cũng sợ sẽ xảy tranh cãi cần thiết, để Vương Kiên dừng xe một bên, xe lăn hướng về cửa phòng khám. Nguyễn Tố từ xa thấy , khi tạm biệt bà Lưu liền chạy về phía . Trong sắc đêm, bệnh viện dần dần an tĩnh . Nguyễn Tố đến bên cạnh , khanh khách hỏi: "Sao đợi xe?"
"Sợ em lừa gạt." Quý Minh Sùng nghiêm trang : "Sợ em một trị ."
Nguyễn Tố lấy điện thoai khoe khoang mà quơ quơ mặt , đắc ý : "Không chỉ lừa bịp tống tiền, còn cho em siêu nhiều phí cảm ơn. Đợi lát nữa thể mời ăn chút gì đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-128.html.]
Quý Minh Sùng về đoàn Tấn Uyên cách đó xa.
Anh thu ánh mắt, với Nguyễn Tố: "Vậy chúng thôi, Vương Kiên còn đợi ngoài cổng."
"Vâng."
Nguyễn Tố và bà Lưu vẫy vẫy tay, lúc mới đẩy Quý Minh Sùng hướng cổng.
Trên bậc thang cách đó xa, Tấn Uyên cũng thấy Quý minh Sùng. Ông cảm thấy đàn ông xe lăn quen mắt, nhưng trong thời gian ngắn cũng nhớ chính rốt cuộc gặp qua ở . Khi ở xe hạ giọng dặn dò trợ lý một câu: "Đi tra xem hôm nay rốt cuộc là tình huống gì, còn đàn ông ."
"Vâng."
Bà Lưu thấy , khi đỡ lên xe, đối với Tấn Uyên bên cạnh, chậm rãi : "Mẹ năm nay gì cũng hơn bảy mươi tuổi , so với con gặp ít , mắt cũng chuẩn. Nguyễn Tố cô gái thật sự là , ý gì khác."
Tấn Uyên ho nhẹ một tiếng: "Mẹ yên tâm, con chừng mực, con sẽ tìm gây họa."
Bà Lưu xua xua tay, nhắm mắt : "Bỏ , cũng là vết thương nghiêm trọng, cần huy động nhiều , lẽ cũng việc gấp. Tích đức nhiều một chút cũng ."
"Được."
Tuy Tấn Uyên đáp ứng như , nhưng trong lòng cũng tính toán của chính .
Ông tự nhiên là tin tưởng mắt của , ông cũng cảm thấy Nguyễn tiểu thư giống tâm cơ lòng sâu xa. Chẳng qua nơi là địa bàn của ông, phàm là lưu cái tâm nhãn là sai.
Tấn Uyên cảm thấy Quý Minh Sùng quen mắt, Quý Minh Sùng chút ấn tượng gì với Tấn Uyên.
Tấn Uyên là đại lão ở phía Nam, bình thường hành sự kín tiếng, ngoại trừ một cùng hợp tác cũng ai dáng vẻ ông thế nào. Ông ít khi lộ diện ống kính, tấm ảnh gần nhất là mấy chục năm , độ phân giải còn đặc biệt mơ hồ.
Trên xe, Nguyễn Tố kỹ càng tỉ mỉ chuyện phát sinh hôm nay cho .
Chung quy nhân vật chính trong chuyện là bà Lưu, nhắc tới Tấn Uyên cũng chỉ là khái quát "con trai bà Lưu".