Nguyễn Tố  hiểu con  của Nguyễn Mạn. Cô tuyệt đối  tin Nguyễn Mạn  lòng  với cô, chỉ sợ  đời     Quý Minh Sùng tỉnh  nhất chính là Nguyễn Mạn. 
 
Sở dĩ  bàn ăn nhắc tới chuyện  chẳng qua là để phô trương tài lực của Lâm Hướng Đông, để cô,  Quý và Đậu Tương thêm ngột ngạt thôi. Thật kỳ lạ, Nguyễn Mạn giở thủ đoạn   cũng   mới một hai , rõ ràng  đây cô  thể coi như  thấy, bây giờ  cảm thấy tức giận.
 
Vào lúc   đều cho rằng Nguyễn Tố sẽ   gì, chỉ thấy cô một bên bóc vỏ tôm cho Đậu Tương một bên nhàn nhạt : "Chuyện của nhà họ Quý  cần cô  nhọc lòng, mỗi  đều tự sống  cuộc đời của  là  . Không cần   chằm chằm xem nhà  khác như thế nào,   ý nghĩa gì cả,  đúng ?"
 
Lời của  Quý và Đậu Tương  nãy  khiến cho Nguyễn Mạn sắp tức c.h.ế.t . Lúc  thấy Nguyễn Tố luôn như cái bánh bao mềm  ở  bàn ăn dám cư xử với cô  như , cô  lập tức "ba" một tiếng buông xuống đôi đũa ở trong tay, sắc mặt khó coi mà : "Chị còn   là quan tâm em ? Em nếu   là em gái chị, chị quan tâm em   là ăn no rửng mỡ ? Nếu như em sống  thì chị  cần   ? Em sống   liên lụy đến ba  và  trai cũng vì em mà khổ sở."
 
Nguyễn Tố thật sự thấy phiền khi Nguyễn Mạn như . Bình thường Nguyễn Mạn rõ ràng thể hiện  là  thích cùng chán ghét cô, như  còn  mấy phần là tính cách tình cảm thật của cô . Bây giờ ngày ngày giở chiêu bài vì   cho cô,    những việc khiến  khó chịu, thật sự là đem   biến thành đồ ngốc .   lẽ điều đó  cho bản  cô  thấy thích thú.
 
Lời như , Nguyễn Mạn cũng   mới  qua một . Nguyễn Tố bây giờ     nữa, thậm chí   cũng   . Vậy thì   cho Nguyễn Mạn   cũng  còn cách nào lấy chuyện    cái cớ nữa.
 
Nguyễn Tố  nhẹ một tiếng: " là em của cô từ khi nào ? Xin ,  chỉ nhận    cùng huyết thống. Đối với ba  mà  cô là con gái của họ, nhưng đối với  cô   là   của ,   chị của . Vì ,  một  lời cô nên để dành  ."
 
Nói xong lời , Nguyễn Tố   sắc mặt tái nhợt của  Nguyễn: "Nếu chuyện    cách nào đạt  sự đồng thuận,    con sẽ  trở   phiền nữa. Mẹ, bố  hãy xem cô  là con gái , con  phản đối, nhưng con  chấp nhận cô  là chị con. Con bây giờ cũng lớn ,       liên quan dạy dỗ,   ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-14.html.]
Đây là  đầu tiên Nguyễn Tố bày tỏ rõ ràng rằng bản   cùng Nguyễn Mạn phân rõ giới hạn.
 
Cô đang thể hiện lập trường của , cô   nhận Nguyễn Mạn là  nhà.
 
Nếu    là  nhà , thì đừng  ở  mặt cô bày  cái vẻ chị em đó.
 
Nguyễn Tố như   cho mấy  họ hàng, thậm chí cả  Quý và Đậu Tương đều  kinh ngạc. Bởi vì Nguyễn Tố thoạt  là kiểu  ôn hòa  tranh với đời. Trên mặt cô luôn là tươi , sạch sẽ  dịu dàng. Một  thành thật ôn hòa đột nhiên  biểu hiện  một mặt như , ai mà  kinh ngạc?
 
  thế gian ,  là  thành thật,  tranh với đời đến mấy, cũng   cần bảo vệ.
 
Đối với Nguyễn Tố mà , ba Quý  từng cứu mạng cô, cho cô tương lai, là ân nhân mà cô  báo đáp. Bây giờ ba Quý  còn nữa, vợ của ông,  nhà của ông cũng trở thành  mà cô  bảo vệ.
 
Mẹ Nguyễn  lời  đừng  đến  bao nhiêu khó chịu. Bà  sắc mặt của Nguyễn Mạn  là khó coi đến cực điểm, liền vội khuyên Nguyễn Tố: 
 
"Tố Tố,  cái gì , chúng  đều là  một nhà  phân cái gì mà huyết thống   huyết thống. Con tuy là  gả  , nhưng đây vẫn là nhà của con, con   trở về,    cũng  cần những   sinh  nữa? Vậy con   lúc cần  khác giúp đỡ ?" 
 
Giong điệu bà hòa hoãn, mang theo khẩn cầu  để  khác nhận : "Con xem, đang     trở nên như ? Mạn Mạn cũng là vì quan tâm con mới  để Hướng Đông giúp đỡ tìm bác sĩ. Cần gì  như ? Hướng Đông chung quy quen  nhiều , cũng  nhiều cách.."