Thật ,  Nguyễn  lời  cũng là đang thức tỉnh Nguyễn Tố,  nên cùng Nguyễn Mạn gây  những xung đột  cần thiết.
 
Chồng sắp cưới của Nguyễn Mạn bây giờ là Lâm Hướng Đông. Nếu như  một ngày Lâm Hướng Đông trở thành tổng giám đốc của Lâm Thị, thì cả nhà   dựa   . Không cần   cho mối quan hệ trở nên căng thẳng, chẳng lẽ     lúc cần  nhờ đến Lâm Hướng Đông ?
 
Cúi đầu đúng cách, nhẫn nại đúng cách mới  cho bản  trải qua cuộc sống  hơn. Đạo lý   con gái   ? Người  ruột  lẽ nào   hại cô?
 
Sau một hồi trầm mặc, ngay khi  Nguyễn cho rằng Nguyễn Tố sẽ xin , cô  nhẹ nhàng : "Con   là  như ,    việc như , cũng  chấp nhận nổi kiểu quan tâm như thế."
 
Mẹ Nguyễn ngẩn .
 
Nguyễn Tố cảm thấy bữa cơm   thể ăn tiếp nữa. Thấy Đậu Tương cũng  động đến tôm trong chén nữa, cô dứt khoát dùng khăn lau tay,  với  Quý: "Mẹ, chúng  về thôi, cứ  phiền hàng xóm hoài  ."
 
Mẹ Quý gật đầu: "Cũng nên về ."
 
Đậu Tương cũng  còn gì lưu luyến, cùng bà nội và Nguyễn Tố  dậy.
 
Những  họ hàng khác nhà họ nguyễn ai nấy đều ngây  như phỗng, ai cũng  nghĩ bữa cơm sẽ thành  như thế .
 
Mặc dù bọn họ  ý nghĩ  xem kịch, nhưng vở kịch đang diễn  lúc , bọn họ   xem nữa.
 
Vẫn là  Nguyễn phản ứng  tiên,  giữ bọn họ  chỉ  cục diện càng căng thẳng, đành tái mặt để quản gia sắp xếp xe đưa họ về. Ra đến cửa,  Nguyễn  quên xin   Quý: "Bà thông gia, thật xin , hôm nay  để bà  ăn bữa cơm ngon miệng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-15.html.]
 
Mẹ Quý  để ý, cũng   gì.
 
Bà đối với nhà họ Nguyễn   hứng thú, cũng  để  mắt. Nếu như   Nguyễn Mạn nhắc đến con trai bà, bà cũng lười  chuyện.
 
Mẹ Quý cùng Đậu Tương lên xe . Khi Nguyễn Tố chuẩn  lên xe, Nguyễn Mạn từ trong nhà  . Để  Nguyễn  nhà  cô    mấy câu với Nguyễn Tố.
 
Nguyễn Tố đóng cửa xe, lẳng lặng chờ Nguyễn Mạn theo tới.
 
Nguyễn Mạn  thấy dáng vẻ bình tĩnh của Nguyễn Tố liền tức giận, cô  lạnh lùng : "Cô cho rằng đắc tội  thì sẽ  kết quả  ?"
 
Hôm nay rõ ràng là   cho Nguyễn Tố khổ sở, tại  bây giờ  khổ sở  là cô ?
 
Nguyễn Tố lắc đầu,  ánh mặt trời, đôi đồng tử của cô tựa hồ là màu hổ phách, đôi mắt cô  sạch sẽ, biểu tình cùng giọng điệu đều  bình tĩnh. Người   còn tưởng là cô đang cùng Nguyễn Mạn  chuyện phiếm.
 
"Cô sai ,   chân trần thì  sợ mang giày,    là quả hồng mềm. Những lời mà cô  lúc ,   để ý, là vì cảm thấy  cần thiết cũng  liên quan gì đến . Nếu như cô đối với   ,  sẽ truyền  ngoài, đến lúc đó   đều sẽ  cô lấy ơn báo oán."
 
"Cô   , sự khác  giữa cô và  chính là ở điểm . Ở trong lòng  ,   thể  lương thiện, nhưng cô nhất định  lương thiện. Bởi vì cô cướp  cuộc sống của . Cô ở nhà họ Nguyễn  đại tiểu thư bao nhiêu năm, mà cô với ba    quan hệ huyết thống. 
 
Bọn họ tận tâm tận sức nuôi dưỡng cô,  cuộc đời cô  đổi đến nghiêng trời lệch đất. Nhà họ Nguyễn là ân nhân của cô, mà cô  thể phủ nhận  việc  cũng là  nhà họ Nguyễn. Hơn nữa tất cả   đều  cô vì cái gọi là tình yêu mà đem mối hôn ước  đẩy qua cho . Là cô mắc nợ , dù    gì thì cô cũng  tiếp nhận. Thế nào,   những lời , cô liền  chịu nỗi ?"
 
"Ngày  giờ , cô  thể  tìm Lâm Hướng Đông  lóc kể lể  ăn h.i.ế.p cô,  lẽ   sẽ vì cô mà chỉnh ,     mặt.  cô  thế nào mà chặn  miệng của những  khác? Làm  khiến cho     nhớ đến việc ,  giống những  khác cảm thấy con  cô thật là độc ác?"