Chu Vũ Lam ừ một tiếng, cô nghĩ một lát  : “Tớ mới nhớ  tớ  một căn hộ bên đường Trung Hoa,  lớn lắm . Nếu   dọn  ngoài ở,  là xem xét nhà tớ ? Bình thường tớ  ít khi ở  đó, bỏ  cũng tiếc, tiền thuê nhà giảm 20% so với giá thị trường  ?”
 
Căn hộ ở đường Trung Hoa  đắt đỏ,   Nguyễn Tố nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
 
 bây giờ cô  nhiều tiền hơn  , nếu  dọn  ngoài thì nên ưu tiên tính thoải mái và an  lên hàng đầu.
 
Nguyễn Tố ngẫm nghĩ, “Để tớ xem xét .”
 
“Được, mấy hôm nữa tớ dẫn  qua đó xem.”
 
“Cảm ơn  nhé.”
 
Chu Vũ Lam đậu xe ở ven đường,  thấy  thì mỉm , “Đừng khách sáo , tớ cũng    nếu buồn phiền sẽ   ở bên  tớ tâm sự. Được , Nguyễn Tố, tớ đưa  tới đây thôi nhé, giờ tớ sợ mấy tin đồn linh tinh lắm, tớ vẫn đang đau đầu nghĩ cách để bà tớ bỏ suy nghĩ   .”
 
Nguyễn Tố bật , “Ừ, tớ  nha.”
 
Chu Vũ Lam cũng sợ dính dáng tới Quý Minh Sùng.
 
Nguyễn Tố  ngờ   xuống xe  thấy Quý Minh Sùng từ tốn  tới.
 
Không  hai ngày nay  chuyện gì xảy , tốc độ hồi phục của Quý Minh Sùng nhanh hơn,   cần   xe lăn nữa.
 
Chu Vũ Lam hạ cửa kính xuống chủ động chào Quý Minh Sùng, “Tổng giám đốc Quý, chào .”
 
Quý Minh Sùng  bên cạnh Nguyễn Tố,   gật đầu, “Cô Chu, xin chào.”
 
Trước đó Quý Minh Sùng gọi điện cho Nguyễn Tố, Nguyễn Tố  Chu Vũ Lam sẽ đưa cô về, vì      đón cô. Đương nhiên một phần do   Chu Vũ Lam lái xe  sân nhà. Giờ  cũng sợ rắc rối nên   dính dáng đến Chu Vũ Lam  xe.
 
Sau khi tạm biệt , Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng cùng  về nhà.
 
Chu Vũ Lam  lập tức lái xe  ngay. Xuyên qua tấm cửa kính, cô  thấy hai  họ sóng vai chậm rãi  về thì  khỏi mỉm . Quả thật kẻ trong cuộc thì u mê, giác quan thứ sáu của cô  rằng hai  họ nhất định sẽ ở bên .
 
Nhịp chân của Nguyễn Tố  phối hợp với tốc độ của Quý Minh Sùng.
 
Cơn gió cuối xuân đầu hạ vô cùng khoan khoái.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-160.html.]
“Giải quyết xong ?” Anh hỏi.
 
“Ừm, chắc là xong .”
 
Quý Minh Sùng nâng tay  đồng hồ, trong lòng thầm thở dài.
 
Rõ ràng chẳng  chuyện gì, rõ ràng  tiếp xúc cơ thể, tại  nhịp tim vẫn tăng lên thế .
 
Nếu cứ tiếp tục như ,    đến bệnh viện  điện tâm đồ để xem tim   vấn đề gì .
 
***
 
Nhà cũ nhà họ Lâm.
 
Dưới hướng dẫn của quản gia, Nguyễn Mạn  theo Lâm Hướng Đông  nhà.
 
Niềm hân hoan mừng rỡ ban đầu dần dần biến mất, trở thành căng thẳng hồi hộp.
 
Hôm nay, nhà họ Lâm về cơ bản đều  mặt ở đây. Anh cả, chị dâu và con trai  chị cũng ở đây, cùng với một nhà chị gái và  rể. Đáng lẽ   náo nhiệt, chẳng hiểu  bầu  khí đông cứng  khiến   bất giác  dám thở mạnh.
 
Chị dâu và chị gái liếc , chủ động  lên tiếp đón Nguyễn Mạn, ngữ điệu khách sáo  lịch sự, “Cô Nguyễn đây , Hướng Đông cũng thật là, hai  ở bên  lâu như  mà giờ mới dẫn   tới nhà chơi.”
 
Những lời  quả thật  chọc  nỗi đau của  khác.
 
Ngay cả Lâm Hướng Đông bây giờ cũng  thể tùy tiện về nhà cũ chứ đừng  là mang Nguyễn Mạn về theo. Nếu   Chủ tịch Lâm cho phép, dù Lâm Hướng Đông  dẫn cô  đến cô  cũng  dám.
 
Vị trí chỉ  một, nhà họ Lâm   hai  con trai.
 
Người con lớn do vợ cả sinh , đằng   nhà vợ, đằng ngoại và chị gái  rể giúp đỡ.
 
Người con út   gì cả, ngoại trừ năng lực và thủ đoạn.
 
Nếu chỉ   năng lực cá nhân, Lâm Hướng Đông hơn  trai  nhiều, nhưng là  thừa kế thì chỉ  năng lực thôi là  đủ.
 
Chủ tịch Lâm từ  lầu  xuống, khi  qua Nguyễn Mạn, Nguyễn Mạn lễ phép gọi: “Bác ạ.”
 
Nào ngờ Chủ tịch Lâm coi như   thấy, cũng  thèm liếc cô  một cái.
 
Đến giờ phút  Nguyễn Mạn mới hậu tri hậu giác phản ứng ,  lẽ bữa cơm   giống như cô  nghĩ. Cô  lo lắng bất an  xuống cùng Lâm Hướng Đông.