với Quý Minh Sùng thì nên  kiểu gì đây? Chẳng lẽ  rằng  và em nam nữ khác biệt,  nên sống chung một nhà ư? Chỉ sợ khi đó sẽ càng  hổ hơn. Dù  cũng do cô nhạy cảm quá,  chẳng  gì cả, chỉ coi cô như em gái. Nếu cô  với  như thế lỡ khiến  buồn thì ? Tóm  là  .
 
Nói với Đậu Tương… thì càng khó hơn. Đậu Tương chỉ là một đứa trẻ,  với nó xong  khi cả con phố đều  lý do thật sự khiến cô chuyển  mất.
 
Cho nên  với  Quý là thích hợp nhất,   Quý sẽ chuyển lời tới Quý Minh Sùng.
 
Sau khi  chuyện Nguyễn Tố  dọn  ngoài,  Quý  kể cho Quý Minh Sùng ngay.
 
Ngày hôm , chờ      học hết,  Quý  tới nhà bà Vương, hai   hẹn  cùng  mua trứng gà. Trên đường , bà Vương thấy dáng vẻ thở ngắn than dài của  Quý thì lo lắng hỏi: “Có chuyện gì ? Hay cơ thể  thoải mái chỗ nào?”
 
Mẹ Quý chỉ chỉ ngực, “Có một chút,  buồn lắm, hôm qua Tố Tố  với  con bé  dọn  ngoài ở, chắc sắp chuyển  .”
 
Bà Vương ngạc nhiên một lúc  hỏi: “Sao con bé đột nhiên  dọn  ngoài ?”
 
“Tố Tố  sợ    nhiều dị nghị, sẽ   cho Minh Sùng, cũng   với con bé.   tìm lý do giữ con bé  song chẳng  lý do gì  thể ngăn cản điều đó.”
 
Bà Vương vốn thích hóng hớt, tất nhiên   sẽ  buông tha, bà vội hỏi: “Sao  đó  thấy , chẳng lẽ xảy  chuyện gì mà bà  ? Nếu  tại  Tố Tố  đột nhiên   chuyển  ngoài, nhất định là  chuyện gì đó.”
 
Ban đầu  Quý  nghĩ tới vấn đề , giờ  bà Vương nhắc nhở, bà cẩn thận nhớ  nhưng nhớ mãi  , “Ngày nào Tố Tố cũng    về nhà,     chuyện gì cả.”
 
“Thật ?” Bà Vương  thêm, “Bà ngẫm kỹ  xem  thời gian   chuyện gì xảy  .”
 
Vì ,  sự thúc giục của bà Vương,  Quý bắt đầu nhớ  những chuyện xảy  trong  thời gian .
 
Đột nhiên nhớ  một sự kiện.
 
“Có một chuyện,    nên   .”
 
“Nói với  thì sợ gì, yên tâm  sẽ   cho ai  , chị em chúng  bàn bạc với  thôi. Con bé Tố Tố  hướng ngoại lắm, chuyện gì cũng giữ trong lòng, bản  khó chịu cũng  , như thế   .”
 
“Lúc   thấy cái  Thịnh Viễn  tồi,  nghĩ tạo nhiều cơ hội để   và Tố Tố tiếp xúc với . Chuyện   Minh Sùng  , Minh Sùng cực kỳ phản đối, nó  hai đứa  hợp . Sau đó  từng đề cập thêm  nữa nhưng Minh Sùng vẫn  đồng ý.”
 
“Thế —” Bà Vương chăm chú , bà dừng bước, vẻ mặt tò mò, “Thế Minh Sùng   nguyên nhân tại   hợp ? Tại     đồng ý?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-165.html.]
Mẹ Quý ngẫm nghĩ một lát  lắc đầu, “Không .”
 
Ban đầu bà Vương chỉ  khẽ,  đó thì  to hơn,    lắc đầu.
 
Mẹ Quý khó hiểu, “Bà  gì thế?”
 
“  bà đến tuổi   mà vẫn  nhận  điều đó.” Bà Vương  đến là vui vẻ, “Chuyện  đơn giản lắm,  nghĩ là…” Bà dừng một chút, hạ giọng , “Hình như Minh Sùng nhà bà  ý Tố Tố .”
 
Mẹ Quý sửng sốt, thoáng cau mày, “Sao  thể?”
 
Rõ ràng cách đây một thời gian khi bà hỏi con trai  ý gì với Tố Tố , nó  chỉ xem Tố Tố như em gái. Giờ mới  bao lâu chứ,   thể thích .
 
Bà Vương hớn hở : “Bà nghĩ kỹ  xem, tại  Tố Tố đột nhiên  dọn  ngoài,  lẽ do Minh Sùng  vấn đề gì đó. Minh Sùng thì , tại   đồng ý Tố Tố và Thịnh Viễn quen ? Là do thích đấy! Nếu    phản đối  gì? Lúc     với bà, cũng  dám , Minh Sùng thích Tố Tố rành rành  đó. Tố Tố  như thế, hai   sớm chiều ở chung, lúc Minh Sùng mới tỉnh , Tố Tố  luôn chăm sóc  ! Nếu    thích Tố Tố,  còn thấy —”
 
Thấy mắt    vấn đề đó.
 
Đương nhiên  thể  như , bà dừng   đúng lúc.
 
Mẹ Quý  lâm  trầm tư, càng nghĩ bà càng cảm thấy lời bà Vương   lý.
 
Quả thật giữa Minh Sùng và Tố Tố gần đây  gì đó là lạ,  ngày hôm qua lúc ăn thịt nướng, những lời ngây ngô Đậu Tương …
 
Nghĩ kỹ , bà thấy  tức giận, “Nó nghĩ nó là ai, lúc thì  đối xử với Tố Tố như em gái, lúc  thế , nó xem Tố Tố là gì, xem chúng  là gì!”
 
Lúc đó thề thốt   suy nghĩ , chỉ xem Tố Tố là em gái, giờ nếu thật sự  ý định đó, bà   cũng  đồng ý  nhé!
 
Bà Vương an ủi, “Cậu  còn trẻ,  nghĩ thông ngay  cũng là dễ hiểu,  điều bà định xử lý chuyện  thế nào?”
 
Mẹ Quý thật sự tức chết.
 
Cái mặt già  cũng   giấu  ,  đó bà còn tổ chức tiệc nhận , trong lòng  xem Tố Tố như con gái, gặp ai cũng khoe, giờ ai ai cũng . Mà hiện tại nếu con trai  suy nghĩ đó, thật sự   thể thống gì!
 
Khó trách Tố Tố   như thế, chẳng lẽ Tố Tố nhận  gì đó nên mới  dọn  ngoài để tránh tị hiềm?
 
“ mặc kệ.” Mẹ Quý khoát tay, “Chuyện   mặc kệ!”