Nguyễn Tố thoáng lưỡng lự: “….. Em vẫn  .”
 
Nguyễn Thụ Dương  ép cô, “Em  cần quyết định ngay lập tức, cứ xem ý em thế nào. Dù em đến đây   thì  vẫn  mua cho em một  thứ,   nếu em kết hôn thì đây sẽ là đồ cưới, nếu em  kết hôn thì nơi  chính là nhà của em. Mua nhà lúc nào cũng  lợi.”
 
Sau khi cúp máy, Nguyễn Tố suy nghĩ  lâu. Cô quyết định xin nghỉ phép tới tham quan công ty của  cả, đương nhiên còn  một chuyện  đó cô vẫn luôn  thực hiện nhưng do bận quá đành  gác . Sau khi  nghiệp cô từng giúp một cô bé  học, cô bé  giỏi,  thi đỗ trường cấp ba trọng điểm của thành phố, cô  đến thăm cô bé đó.
 
Vừa khéo là thành phố nơi cô bé sống chỉ cách chỗ Nguyễn Thụ Dương  đến một tiếng lái xe.
 
Nguyễn Tố kể chuyện  cho  Quý , cũng thông báo luôn  khi từ đó về, cô sẽ chuẩn  chuyển tới căn hộ của Chu Vũ Lam.
 
Mẹ Quý chỉ thở dài, song bà vẫn đồng ý, “Con  chơi vui vẻ nhé, đồ đạc trong nhà cứ để  thu dọn giúp cho, khi nào về con đỡ mệt.”
 
Ngày hôm , Nguyễn Tố bắt xe rời .
 
Đậu Tương  Nguyễn Tố  ngoài chơi, nhưng cụ thể là nơi nào thì nó quên mất . Ngày thứ hai  khi Nguyễn Tố , nó tan học về nhà,  thấy  Quý đang thu dọn hành lý trong phòng Nguyễn Tố, nó   tò mò hỏi: “Bà nội ơi, bà đang  gì thế?”
 
Mẹ Quý vỗ trán, bà bận quá nên quên mất, cũng tức giận vì thái độ  đổi thất thường của con trai nên mấy hôm nay quên  cho Đậu Tương  chuyện Nguyễn Tố  chuyển .
 
Bà dừng công việc  tay, kéo Đậu Tương  xuống bên cạnh.
 
Chuyện  cũng chỉ  cho Đậu Tương , giờ Minh Sùng  ở nhà, Tố Tố cũng  ở nhà nên bà giải thích với Đậu Tương  cần  kiêng dè.
 
“Quý Quân Đình, bà nội  chuyện   với cháu, nhưng cháu  đồng ý với bà là   kích động nhé.”
 
Đậu Tương  thấy bà nội gọi thẳng tên thật của  thì nghiêm túc  bà, “A…. Xem  là chuyện   .”
 
Mẹ Quý: “….. Sau khi Tố Tố  chơi về sẽ chuyển  khỏi nhà . Tố Tố  với bà sẽ  thuê một căn hộ ở gần trường tiểu học cháu sẽ  học  tháng 9 tới,   buổi trưa tan học cháu  thể đến chỗ Tố Tố nghỉ ngơi.”
 
Không cần   Quý  gì,  mới  tin Nguyễn Tố  chuyển , Đậu Tương vô cùng hoảng sợ, “Tố Tố  chuyển , tại  ạ?!”
 
Mẹ Quý đau đầu, nhưng bà   trả lời lấy lệ, bà nghiêm túc : “Đừng kích động,  xuống  bà nội  , đừng .”
 
Đậu Tương mím môi nhưng vẫn  ngay ngắn ,  mở miệng   nức nở, “Cháu  .”
 
“Cũng giống như WC ở nhà trẻ bọn cháu, con trai   dùng chung với con gái.” Mẹ Quý kiên nhẫn giải thích, “Cháu xem, chú của cháu năm nay 28 , Tố Tố cũng sắp 25, hai  bọn họ  nên sống chung một nhà. Sau  dượng tương lai của cháu sẽ ghen mà thím của cháu cũng thế. Vì   cho Tố Tố và chú của cháu nên Tố Tố mới chuyển  ngoài.  mà dù  dọn , Tố Tố vẫn sẽ thường xuyên về nhà ăn cơm, căn hộ con bé thuê  gần trường tiểu học của cháu, cháu cũng  thể thường xuyên đến thăm Tố Tố.”
 
Đậu Tương  hiểu, nó vẫn luôn thông minh, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống  ngừng. Nó giơ tay lên, dùng mu bàn tay mũm mĩm quệt nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-172.html.]
 
“Cháu   cô .” Đậu Tương .
 
Chóp mũi  Quý cay cay, “Bà nội cũng  , nhưng con  ai cũng  tính toán cho tương lai, cháu     Tố Tố sẽ sống hạnh phúc ?”
 
Mũi của Đậu Tương đỏ bừng vì , “….. Dạ !”
 
“Vậy thì chúng  đừng  Tố Tố khó xử.” Mẹ Quý lau nước mắt cho nó, “Cháu   ?”
 
Mặc dù Đậu Tương  hiểu ý của bà nội, nó cũng   tại  dượng và thím tương lai sẽ ghen, nhưng nó vẫn chịu . Nó  nó  hiểu  thế giới của  lớn, nhưng dù  hiểu cũng  thể khiến Tố Tố khó xử.
 
Tố Tố đối xử với nó  như thế.
 
Nó    Tố Tố sẽ sống thật hạnh phúc.
 
Mặc dù tủi  đến nỗi hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã nhưng nó vẫn gật đầu, “Dạ .”
 
Mẹ Quý ôm Đậu Tương, cả hai bà cháu đều khó chịu trong lòng.
 
 bọn họ   ép Nguyễn Tố.
 
Tối đến, Đậu Tương vẫn bơ phờ như cà tím rũ sương. Nó   ghế sô pha, đến phim hoạt hình cũng  thể khiến nó vui lên. Mẹ Quý đến tiệm tạp hóa bên ngoài mua băng dính để đóng gói hành lý.
 
Điện thoại bàn trong nhà đột nhiên vang lên.
 
Đậu Tương  tới  máy.
 
Giọng của Quý Minh Sùng vang lên ở đầu dây bên .
 
Quý Minh Sùng vốn định gọi cho Nguyễn Tố nhưng cuối cùng  gọi về máy bàn trong nhà.
 
“Đậu Tương?” Quý Minh Sùng hỏi, “Bà nội  ở nhà ?”
 
Đậu Tương uể oải đáp: “Bà  mua băng dính, sắp về  ạ.”
 
Quý Minh Sùng ừ một tiếng,  hỏi: “Thế Tố Tố ? Có ở nhà ?”
 
Anh  nhắc tới Nguyễn Tố còn đỡ,  nhắc tới, nước mắt Đậu Tương vất vả lắm mới nhịn xuống   chảy . Nghĩ đến việc Tố Tố sắp  chuyển , nó  kìm  bật  hu hu.