Tối đến,   gõ cổng nhà họ Quý.
 
Đậu Tương đang tập ,  Quý gác  công việc  tay   dậy   sân mở cổng.
 
Không ngờ   mặt  là  Nguyễn  nửa năm  xuất hiện.
 
Trông  Nguyễn tiều tụy và gầy  nhiều.
 
Mẹ Quý chỉ thoáng ngạc nhiên lúc mở cổng  nhanh chóng bình tĩnh , ngữ điệu xa cách lạnh nhạt, “Có chuyện gì ?”
 
Kể  thì  Quý và  Nguyễn  quen  hơn chục năm nhưng hai   hợp  lắm nên chẳng  chủ đề chung để trò chuyện.
 
Mẹ Nguyễn chỉ  cái sân đằng   Quý,  thấy    gặp, ánh sáng trong mắt ảm đạm hẳn , bà nhẹ giọng hỏi: “Tố Tố  ở nhà ?   một  thứ  đưa cho con bé.”
 
Trước đó bà mới  thấy bảo vệ ở tiểu khu cũ  nhà họ Quý chuyển tới đây.
 
Bà nắm chặt tấm bùa bình an xin  từ nơi khác trong tay,  đưa cho con gái. Nửa năm ,  nhiều  bà   tìm con gái, bà  đến trung tâm kiểm tra sức khỏe  đến tiểu khu bên  nhưng  nào cũng từ bỏ ý định. 
 
Nghĩ đến những lời con gái , bà càng đau đớn khôn nguôi, song cũng   tiếp tục  phiền cuộc sống của con bé nữa. Chỉ là mấy đêm  bà  mơ thấy con gái  trong vũng máu, bà  sợ,  khi gọi điện cho con trai xác định con bé   việc gì,  lời giới thiệu của  khác, bà đến một ngôi chùa nổi tiếng để xin chiếc bùa bình an .
 
Mẹ Quý  bà, “Con bé  ở đây.”
 
Mẹ Nguyễn thoáng thất vọng nhưng vẫn đưa lá bùa bình an cho  Quý, chân thành : “Đây là lá bùa bình an   xin ở chùa Bạch Vân,   cực kỳ linh, xin nhờ bà chuyển cho Tố Tố giúp , dặn con bé nhớ đeo  ,    thể trừ tà tị tai.”
 
Mẹ Quý đưa mắt  lướt qua chiếc bùa bình an, “   con bé  cần nó .”
 
Mẹ Nguyễn cúi đầu, “Chỉ cần con bé  bỏ nó ở một bên là . Bà  thể  với con bé   do  xin, đeo cái  cũng  ảnh hưởng gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-190.html.]
 
Mẹ Quý lắc đầu từ chối, “Trước đó con bé từng  với    liên quan đến nhà các  nữa,  sẽ  chuyển đồ giúp bà, bà tìm nhầm  .”
 
Mẹ Quý  định nhúng tay  chuyện . Mặc dù  thể thấy  tình cảm  Nguyễn dành cho Tố Tố và cũng thật lòng  bù đắp nhưng Tố Tố    thất vọng với gia đình đó ,   dính dáng đến nữa, bà cần gì    trung gian chuyển đồ giúp.
 
Mẹ Nguyễn run lên, môi mấp máy, còn đang định  gì đó thì đằng  chợt vang lên tiếng bước chân.
 
Hóa  Quý Minh Sùng  trở về. Anh uống một chút rượu, vì  tản bớt mùi rượu nên  bảo Vương Kiên tấp  lề đường còn  thì  bộ về nhà,   ngờ  thể gặp  Nguyễn  cổng nhà.
 
Ban đầu Quý Minh Sùng  nhận   Nguyễn, khi  thấy gương mặt của bà,  chỉ cảm thấy trông hao hao Nguyễn Tố,    sang  ,  lập tức đoán .
 
Anh bước đến,  với  Quý: “Mẹ,    , để con tiễn dì Nguyễn.”
 
Mẹ Quý sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, “Đừng về muộn quá.”
 
“Vâng.”
 
Mẹ Nguyễn  tin Quý Minh Sùng tỉnh    nửa năm .
 
Đương nhiên bà  vui vẻ. Là   từng  Quý Minh Sùng lớn lên, bà  thằng bé  giỏi giang cỡ nào. Nghĩ đến việc   con gái   chỗ dựa, bà vô cùng vui mừng.   đó theo lời con trai , bà mới  nhà họ Quý nhận Tố Tố  con gái, lúc  bà mới sực nhận  ý nghĩa những lời  Quý   .
 
“Minh Sùng.” Mẹ Nguyễn thở hổn hển, “Lâu   gặp cháu.”
 
Quý Minh Sùng  nhạt, : “Vâng, dì Nguyễn,  thôi ạ, cháu sẽ đưa dì đến ngã tư.”
 
Mẹ Nguyễn thoáng do dự, song vẫn gật đầu.
 
Hai  cách  một , trầm mặc suốt cả quãng đường. Mãi đến khi tới ngã tư, Quý Minh Sùng mới mở miệng: “Dì Nguyễn, cháu   với dì một chuyện. Trước đó vì một  thông tin, cháu nghi ngờ Nguyễn Mạn      con ruột nhà họ Nguyễn từ lâu. Khoảng thời gian  cháu vẫn luôn điều tra nhưng vì thời gian cách đây quá lâu nên   nhiều thông tin  tra  , mãi đến gần đây mới  ít manh mối. Mười năm , cũng chính là lúc Nguyễn Tố và Nguyễn Mạn còn học lớp 9, Nguyễn Mạn từng đăng ký một trang web kiểm tra quan hệ m.á.u mủ.”