Mẹ Nguyễn lập tức  sang .
 
“Cháu  chắc   cô  phát hiện  từ lúc đó   nhưng quả thật cô   từng đăng ký trang web .” Quý Minh Sùng thản nhiên .
 
 cũng như những gì Quý Minh Sùng ,  chuyện xảy  quá lâu,   nhiều sự kiện  thể điều tra  .
 
  thấy ,  Nguyễn xuýt thì sụp đổ.
 
Mười năm !
 
Mười năm  ư!
 
Lúc đó con gái bà vẫn  gặp  chuyện nguy hiểm như ! Nếu lúc  bà  Nguyễn Mạn   con ruột của ,  khi nào  lúc con gái gặp chuyện bà  tìm  con bé  ? Câu chuyện  Quý từng kể, cho đến tận bây giờ, hễ nhớ  lòng bà  đau. Bà  dám tưởng tượng nếu như   cha Quý giúp đỡ thì con gái của bà… liệu con gái của bà  biến mất khỏi thế giới   ?
 
 bây giờ    với bà rằng, hóa  Nguyễn Mạn   từ lâu …
 
Quý Minh Sùng  như  thấy vẻ mặt của  Nguyễn,  dừng bước, : “Nguyễn Tố cũng  chuyện .”
 
Mẹ Nguyễn đờ đẫn  , “Thế con bé…”
 
“Cô  chỉ  rằng   .” Quý Minh Sùng , “Cũng  để ý lắm.”
 
Có lẽ nếu là  , Nguyễn Tố sẽ buồn khi   những lời , nhưng hiện tại cô  xong chỉ yên lặng một thoáng     ,  để ý lắm.
 
Mẹ Nguyễn rời  trong sự nhếch nhác thảm hại, hồn bay phách lạc.
 
Chuyện  Nguyễn tới đây dù Quý Minh Sùng   thì  Quý cũng sẽ .
 
Sau đó Quý Minh Sùng   với Nguyễn Tố: “Bà   chuyện . Do lòng ích kỷ của .”
 
Anh  thể để cô chịu oan ức thế , chỉ hận  thể khiến những ai từng mắc nợ cô  cúi đầu nhận .
 
Nguyễn Tố khẽ gật đầu, “Em  . Như  cũng , chắc   bà  sẽ  bao giờ… đến tìm em nữa.”
 
Thấy Nguyễn Tố quả quyết như , Quý Minh Sùng đột nhiên phát hiện thật    hiểu rõ cô đến thế. Trông cô dịu dàng hiền lành nhưng xương cốt cứng cỏi hơn bất kỳ ai, cũng quyết đoán hơn vô  . Những ai  tổn thương cô và khiến cô thất vọng đau khổ, dù  gặp cô cũng sẽ  bao giờ  đầu  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-191.html.]
Cô khát khao  ấm gia đình nhưng cũng  quen với việc sống một , nhiều năm qua, cô vẫn luôn sống một .
 
Không  vì  Quý Minh Sùng   ôm cô một cái.
 
Cũng  lúc   mới nhớ đến những lời Thịnh Viễn  hôm , nếu như cô  ở bên cạnh , nếu cô kết hôn với  khác thì  lẽ lúc đó  vẫn sẽ chúc cô hạnh phúc và thấy vui mừng  cho cô, bởi   cô của lúc  nhất định  hạnh phúc.
 
***
 
Sắp đến thứ bảy, thứ bảy tuần   đặc biệt vì hôm đó là sinh nhật Nguyễn Tố.
 
Nhân duyên của Nguyễn Tố  , kể từ  khi lên đại học, năm nào cũng   tổ chức sinh nhật cho cô. Lịch trình năm nay cực kỳ bận rộn, trưa cô  về nhà họ Quý,  Quý và Đậu Tương sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, cùng  ăn sinh nhật. Buổi chiều cô  hẹn  hát, tụ tập với bạn bè và đồng nghiệp.
 
Sáng sớm, Quý Minh Sùng tỉnh dậy, chuẩn   đón Nguyễn Tố về nhà sinh nhật.
 
Anh còn   khỏi nhà Đậu Tương  quấn lấy , mò mẫm túi  một hồi, cuối cùng nó buồn bực hỏi: “Chú ơi, chú  mua quà cho Tố Tố ạ?”
 
Đậu Tương   so sánh xem liệu món quà nó chuẩn    nhất ngầu nhất .
 
Hai tay Quý Minh Sùng trống trơn, “Chuẩn  .”
 
Đậu Tương tò mò hỏi, “Ở đây thế ạ? Cháu vẫn   thấy.”
 
Quý Minh Sùng  với vẻ thần bí, “Là một phần may mắn.”
 
Đậu Tương nay  khác, nó  nhận  bằng  nghiệp mẫu giáo, sắp tới sẽ lên lớp 1, giờ nó  dễ lừa như  nữa, nó : “May mắn, đó    khí ư,   thực thể ạ? Không thể nào! Chú  mua quà cho Tố Tố á?”
 
Quý Minh Sùng: “…..”
 
Đậu Tương  thở dài  lắc đầu, “Keo quá là keo, đến cháu còn dốc hết tiền tiêu vặt để mua quà cho Tố Tố đây !”
 
Mẹ Quý  tới giục Quý Minh Sùng, “Đừng  nhảm nữa, nhanh  đón Tố Tố . Cần  ăn mì trường thọ ngay từ sáng sớm, mau đón con bé tới đây kẻo  đói.”
 
Quý Minh Sùng  kịp giải thích    giục  .
 
Tiệc sinh nhật hôm nay do  Quý và bà Vương chuẩn . Nhà họ Vương và nhà họ Quý  thiết,  đúng hôm sinh nhật Nguyễn Tố nên một nhà ba  họ đều tới đây.
 
Nguyễn Tố  chuẩn  xong xuôi, Quý Minh Sùng  gọi điện tới cô   chờ  cổng tiểu khu.