Thói quen thật sự đáng sợ, sáng hôm  Nguyễn Tố  , lúc  tới cổng tiểu khu, bác bảo vệ lên tiếng chào cô: “Hình như  thấy xe của cái  .”
 
Nguyễn Tố khẽ mỉm , giải thích: “Hôm nay    việc ạ.”
 
Bác bảo vệ  với vẻ nuối tiếc: “Thảo nào.”
 
Không chỉ bác bảo vệ  quen mà Nguyễn Tố cũng  .  cô nhanh chóng điều chỉnh  tâm trạng, Quý Minh Sùng vốn bận rộn,  đó ngày nào cũng tới đón cô  là cố gắng dành bớt thời gian lắm … Việc đưa đón , thôi cô đừng quen thì  hơn.
 
Sáng sớm mùa hạ,   đông lắm. Từ tiểu khu đến trạm tàu điện chỉ mất vài phút  bộ. Cô   đường, chợt  thấy âm thanh vang lên đằng . Vừa  , chỉ thấy một chiếc xe máy phóng tới, cô  kịp tránh,  xe máy tông ngã xuống đất. Đến khi phản ứng , cô chợt thấy đau nhói ở bắp chân. Mà  lái chiếc xe   hề  đầu , cũng  thèm dừng xe.
 
Đây là vỉa hè, thỉnh thoảng sẽ    xe đạp nhưng  xe máy cũng  đường  ?
 
Sáng nay cũng   tắc đường…
 
Nguyễn Tố đau đến nỗi trán rịn mồ hôi, chỉ thấy  mắt   là . May     bụng nào đó  ngang qua thấy cô ngã  đường thì gọi taxi tới bệnh viện giúp cô.
 
Trên đường tới bệnh viện, Nguyễn Tố lấy di động trong túi  gọi điện cho  Quý. Nghe cô kể xong,  Quý lo lắng  chịu , bà  rằng  khi đưa Đậu Tương lên xe nhà trẻ sẽ lập tức đến viện ngay.
 
Nguyễn Tố  nghĩ  xui xẻo đến thế.
 
Chụp X-quang xong, bác sĩ khoa Chấn thương   rạn xương nhẹ, vấn đề  nghiêm trọng lắm,  điều cần  ở bệnh viện quan sát ít hôm.
 
Ở bên ,  khi đưa Đậu Tương lên xe của nhà trẻ,  Quý lập tức chạy đến bệnh viện.
 
Mẹ Quý gọi điện cho con trai nhưng  ai  máy, lúc  mới nhớ   đang bận họp. Nghĩ  nghĩ , bà cảm thấy vẫn nên báo cho Quý Minh Sùng một tiếng nên  nhắn tin cho .
 
Dù chỉ  rạn xương nhưng vẫn  đau. Nguyễn Tố   giường bệnh, mặc dù là  giỏi chịu đựng nhưng chỉ cần cử động một chút cũng đau đến nỗi vô thức cắn môi.
 
Mẹ Quý thấy mà đau lòng,   bà từng ngã cầu thang, cảm giác đó bà khó mà quên .  bà  hơn sáu mươi ,  cái khổ nào mà  từng trải qua, cho nên bà vẫn  thể chịu . Giờ thấy Nguyễn Tố mở miệng  chuyện cũng   sức, lòng bà lo lắng  thôi.
 
Vì    Quý lo lắng, lúc truyền dịch Nguyễn Tố thường giả vờ ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-198.html.]
 
Mẹ Quý tiện tay gửi cả  phòng bệnh cho Quý Minh Sùng. Dù  bà cũng già , trong bệnh viện  nhiều thủ tục cần dùng tới di động, bà   rành lắm, Nguyễn Tố thì  rạn xương nên  thể cử động,   nhiều việc  giao cho  trẻ .
 
…..
 
Quý Minh Sùng họp xong bước ,  đó di động của  luôn ở chế độ im lặng. Lúc lên xe  cầm di động   mới  thấy  màn hình  là cuộc gọi nhỡ của  Quý. Anh bỗng thấy căng thẳng,  Quý   đang họp, gọi điện thoại  còn gọi mấy cuộc liền tức là  chuyện gì  quan trọng. Nhìn  thì thấy còn tin nhắn  ,  nhấn mở  xem —
 
[Minh Sùng: Tố Tố  xe máy tông, đang ở bệnh viện.]
 
[Minh Sùng: Tố Tố  giường  45 tầng 5 khoa Nội trú. Bà Vương  thăm   , con hết bận thì tới đây   nhé,  về thu dọn ít quần áo đồ dùng của Tố Tố.]
 
Mặt  biến sắc.
 
Vương Kiên  ghế   đầu thấy dáng vẻ  của  thì giật , cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc,  chuyện gì thế ạ?”
 
Quý Minh Sùng  ngờ đúng hôm    đón Nguyễn Tố, cô  gặp  chuyện .
 
Mặc dù  tin nhắn   gửi tới  thể đoán tình huống  nghiêm trọng lắm nhưng giờ khắc  lòng  vẫn nóng như lửa đốt.
 
Sau khi cố gắng bình tĩnh ,  mới  với Vương Kiên: “Đến bệnh viện  2 thành phố.”
 
…..
 
Lúc Nguyễn Tố tỉnh  thì  là giữa trưa.
 
Cô vốn giả vờ ngủ,  ngờ  ngủ thật,  điều ngủ   yên  cho lắm. Dù  phòng bệnh  cũng là phòng ba giường,  đến   kiểu gì cũng phát  tiếng ồn.
 
Mẹ Quý  đến căn tin bệnh viện mua đồ ăn, thấy cô tỉnh  thì vội hỏi: “Sao ,  đỡ hơn ?”
 
Thật  vẫn như thế, dù  cũng  giảm đau ngay , song Nguyễn Tố vẫn  : “Đỡ hơn nhiều  ạ,  đau như lúc nãy nữa.”
 
Mẹ Quý thở dài: “Mẹ  chắc chắn vẫn còn đau. Rốt cuộc chuyện gì  xảy   con?”