Dù   nhiều lời  ý  thế nào, Chủ tịch Lâm vẫn  hề lơi lỏng, ông  đáp: “Cháu  gì thế, bằng quan hệ giữa chú với cha cháu năm xưa,  quan tâm cháu nhiều hơn chính là sơ suất của chú.”
 
Quý Minh Sùng mỉm : “Cháu nào dám để chú quan tâm, chỉ mong chú cho cháu    nhà họ Quý   gì đắc tội nhà họ Lâm  ạ?”
 
Anh   nhiều thời gian vòng vo nên trực tiếp  thẳng  vấn đề luôn, thấy ba  nhà họ Lâm đều tỏ vẻ ngạc nhiên,  bảo Vương Kiên tiến lên lấy di động , di động đang phát video.
 
Xem hết mấy video đó, ba  nhà họ Lâm mỗi  một vẻ mặt.
 
Tất nhiên sắc mặt Chủ tịch Lâm  khó coi. Vợ chồng  con cả lặng lẽ  ,  mặt  dám lộ  nhưng trong lòng cực kỳ vui sướng.
 
Mặc dù Lâm Hướng Đông  đủ uy h.i.ế.p nữa, nhưng thêm một chuyện  vẫn  hơn.
 
“Hôm nay cháu đến đây để đòi  công đạo.” Quý Minh Sùng  Chủ tịch Lâm, “Lúc đó, Lâm Hướng Đông   chuyện , cháu  rõ   nhà họ Quý đắc tội    mà khi    gây chuyện khiến  cháu gãy xương   viện nhưng    hề giải thích một lời nào.”
 
Chủ tịch Lâm   gì, song bàn tay đặt  lưng đang run rẩy.
 
Nhà giàu ai cũng cần mặt mũi,  khi chuyện  xảy , thằng con ông  những  nghĩ đến cách giải quyết, ngược  im ỉm  rên một tiếng. Giờ ông   một vãn bối như Quý Minh chỉ thẳng  mũi mắng cũng  chịu.
 
“Hôm nay…” Quý Minh Sùng tạm dừng một chút, nhớ đến sắc mặt tái nhợt và vết thương  bắp chân Nguyễn Tố,  hít sâu một , giọng điệu lạnh như băng, “Người nhà cháu cũng gặp chuyện ngoài ý ,  xe đ.â.m   trong bệnh viện, hy vọng chuyện   liên quan đến bạn gái của con trai chú.”
 
Quý Minh Sùng ghét Nguyễn Mạn, càng ghét Lâm Hướng Đông hơn, thậm chí chẳng  tí hảo cảm nào với nhà họ Lâm.
 
Anh  dám tưởng tượng nếu như   trải qua những  xuyên nhanh đó, nếu như   tỉnh  thì  nhà của  còn  chịu bao nhiêu uất ức nữa.
 
“Nhà họ Quý sẽ chờ nhà họ Lâm đưa  một lời giải thích.” Quý Minh Sùng  xong câu   lạnh lùng rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-201.html.]
 
Trên đường  từ nhà họ Lâm  xe,  luôn  vây hãm trong cơn tức giận khó  thể trút .
 
Đã bao lâu    tức giận đến thế.
 
Chỉ cần nghĩ đến tình hình trong nhà khi đó, đến cả  cũng  cắn răng nhẫn nhịn, trong lòng   khó chịu, khó chịu đến nỗi   cửa xe  cũng   . Anh ngẩng đầu  màn đêm và cả căn nhà tổ trang nghiêm của nhà họ Lâm,  hiểu rõ, nếu đời   nhà  còn  chịu sự uất ức  thêm một  nào nữa thì  sống quá uổng phí.
 
Hôm nay nếu    dậy , nếu    năng lực Đông Sơn tái khởi, nhà họ Lâm sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa  giống như cách xử lý của Lâm Hướng Đông lúc đó .
 
Anh hít sâu một , đỡ cửa xe.
 
Vương Kiên tiến lên dìu , lo lắng hỏi: “Anh  khỏe  ạ?”
 
Quý Minh Sùng khoát tay, thấp giọng : “Chắc lúc  bọn họ vất vả lắm nhỉ.”
 
Vương Kiên sửng sốt một chút  đáp: “Lúc  dì  thương  nhẹ,     khi đó dì đau lắm. Đậu Tương cũng sợ,   lâu. Nguyễn Tố thì…” Anh  dừng  một chút, “Cô  vất vả nhất,   chăm sóc dì   chăm sóc , trông gầy  nhiều.  chắc chuyện tủi  nhất là   giúp việc  mua chuộc  dì đuổi Nguyễn Tố , mặc dù  rõ nhưng dì  điều tra xem rốt cuộc ai  đằng  nên   với Nguyễn Tố mấy lời  . Tổng giám đốc,  dám dối  chứ  bên ngoài  ai  thể   như Nguyễn Tố , cho nên  nghĩ   dù  đối xử với cô   thế nào thì đó cũng là điều  nên .”
 
Một lúc lâu  Quý Minh Sùng mới ừ một tiếng.
 
***
 
Quý Minh Sùng  , phòng khách nhà họ Lâm  rơi  yên tĩnh.
 
Một lát , Chủ tịch Lâm cố nén lửa giận, “Gọi thằng ranh  về, lập tức!”
 
Vợ chồng đứa con lớn đưa mắt  , cả hai đều  chút hả hê khi  khác gặp họa,  điều nhanh chóng thu . Hai  tiến lên xoa dịu cơn giận của Chủ tịch Lâm, song ngoài mặt  vẻ quan tâm nhưng thực tế cả hai đều cảm thấy lạnh lòng vì ngày xưa Chủ tịch Lâm từng  ý định bồi dưỡng Lâm Hướng Đông, giờ   thể thật lòng săn sóc.