Lần  về nhà, Nguyễn Tố cũng  thu dọn một  đồ đạc mang về.
 
Quý Minh Sùng  cạnh quan sát.
 
Anh như chiếc đuôi nhỏ  theo  lưng cô. Cô    theo đấy. Anh cực kỳ hưởng thụ  thời gian mấy hôm nay, tại thị trấn nhỏ xa lạ , chỉ   và cô,   ai khác.
 
Mãi đến khi   thấy tảng đá ở một góc sáng sủa trong phòng Nguyễn Tố.
 
“Đây là gì ?” Anh  chằm chằm tảng đá , hỏi.
 
Cô  theo tầm mắt , “Anh  tảng đá  ?”
 
“Để  xem xem.”
 
“Ồ.”
 
Cô nhường chỗ cho .
 
Quý Minh Sùng  thể mang một  kỹ năng  trau dồi trong các thế giới  về,  một  kỹ năng  thể mang về , cái nào  thể đều ở trong đầu . Trong đó  một thế giới,  là hậu duệ của một bậc thầy đổ thạch [1], học   ít bản lĩnh, cuối cùng trở thành một thầy đổ thạch khá nổi tiếng ở thế giới đó. Sau khi trở  thế giới thực,     bao giờ nghĩ sẽ lợi dụng kỹ năng  để kiếm tiền, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua. Thị trường đổ thạch chính là như thế,   phất lên  một đêm,   phá sản cũng chỉ qua một đêm. Mặc dù  thích mạo hiểm và thách thức nhưng con đường   thích hợp với ,  nhà cũng sẽ lo  sẽ trở thành dân nghiện cờ bạc.
 
[1] Đổ thạch là hoạt động tìm mua nguyên thạch phỉ thúy và cắt  để lấy phỉ thúy bên trong, rộ lên mấy chục năm gần đây. Nguyên thạch  cắt  mới   phỉ thúy  và phỉ thúy giá trị bao nhiêu nên trong giới đổ thạch thường  câu ’một đao nghèo một đao phú’, nếu cắt   phỉ thúy  thì sẽ trở nên giàu , ngược  nếu cắt    phỉ thúy thì mất sạch tiền. Tỉ lệ đổ trúng là một phần mười và đổ trướng là một phần vạn.
 
Anh đưa tay sờ tảng đá ,  đó cẩn thận quan sát nghiên cứu một phen.
 
Nguyễn Tố thấy  chăm chú  tảng đá thì hỏi: “Anh    thế?”
 
Một vài hành động của Quý Minh Sùng trong ngày hôm nay đều khiến cô chẳng hiểu  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-224.html.]
“Cái  từ   thế?” Quý Minh Sùng nghiêm túc hỏi.
 
Nguyễn Tố tưởng tảng đá   vấn đề gì, nét mặt cũng căng thẳng hẳn lên, “Đây là tảng đá em mua về lúc mua căn nhà .”
 
Đó là phong tục tập quán của nơi đây. Mua nhà là  mua một tảng đá đặt trong phòng một thời gian,   mang hàm ý trấn trạch từ tà gì đó, cô cũng  rõ lắm. Lúc đó cô  hàng xóm nhắc, chứ ngay cả đặt tảng đá kiểu gì cô cũng  .
 
Quý Minh Sùng  nắm chắc tám phần, nếu cắt tảng đá  , chắc hẳn bên trong chính là phỉ thúy giá trị xa xỉ.
 
 thông thường loại đá  sẽ    hàng nhận  ngay,   thể thất lạc ở bên ngoài , còn trùng hợp đến nỗi  Nguyễn Tố nhặt về? Chuyện    cũng thấy bí ẩn.
 
Anh nhớ mang máng rằng Cục Thời  cũng  vài sắp xếp,  khi   nhiệm vụ  thành một nhiệm vụ nào đó sẽ nhận  phần thưởng tương ứng. Đây là công việc cần vận may và cơ duyên. Giống như  khi chính thức  việc sẽ  ký hợp đồng, nếu chẳng may   nhiệm vụ tử vong ở một thế giới nào đó thì phần thưởng  đó nhận  sẽ chuyển đến  thừa kế  ký  hợp đồng.
 
Trên hợp đồng, bình thường sẽ  điền tên hai  thừa kế.
 
Trong trí nhớ,  nhớ   ký hợp đồng , nhưng   quên  ghi tên của hai  nào, chắc là cha  .
 
Vậy Chu Án thì ?
 
Chẳng lẽ trong hai  thừa kế,  một  là Nguyễn Tố?
 
Đương nhiên tới bây giờ tất cả chỉ là suy đoán của , cụ thể thì  chờ cắt tảng đá   mới  thể nghiệm chứng bước tiếp theo.
 
Thấy Quý Minh Sùng   chằm chằm, Nguyễn Tố  khỏi đưa tay lên sờ mặt, “Anh  em  gì?”
 
Chẳng lẽ  mặt cô dính gì đó?
 
Quý Minh Sùng lắc đầu, trong lòng thầm , chỉ là  đột nhiên phát hiện  nguyện vọng của cô từ lâu    thực hiện giúp cô .
 
Anh còn tưởng rằng  sẽ tự   thành ước nguyện của cô.