Quý Minh Sùng suy tính riêng, nhưng suy tính riêng, chân thành vẫn chiếm nhiều phần hơn.
Anh cô sống đến bây giờ dễ dàng, cũng sự độc lập kiên cường đằng vẻ ngoài dịu dàng của cô, cũng vì mà trở thành chỗ dựa cho cô thỉnh thoảng dừng chân nghỉ ngơi.
Lúc rời khỏi nhà Nguyễn Tố thì trời khuya, giờ còn điện. Anh ngẩng đầu lên tầng, trong đó một nhà là nhà của Nguyễn Tố. Anh ép cô chấp nhận , như hôm nay nhất thời nhịn nên mới như , điều hề hối hận chút nào.
Quý Minh Sùng , Nguyễn Tố chuyển ngọn nến phòng. Cô giường, lẳng lặng ánh nến.
Một lát , cô cầm di động đặt gối lên định đặt báo thức. Ngày cô thường dậy lúc hơn sáu giờ nhưng lúc cô đặt báo thức sáu giờ. Cô định sáng mai dậy sớm một chút bắt xe tới phố Nam mua bữa sáng ngon nhất ở đây cho Quý Minh Sùng.
Nhà cô cách phố Nam xa, quán ăn sáng ăn khá. Nếu như cô dậy sớm một chút thì khả năng sẽ về kịp khi Quý Minh Sùng tới đây tìm cô.
Nằm giường, cô ngủ nhưng ngủ . Ngẫm nghĩ nửa ngày, cô vươn tay khỏi chăn, tay tạo thành hình con thỏ chiếu lên vách tường. Không nghĩ đến điều gì, cô chợt phì , cảm thấy ngốc, vội vàng kéo chăn che miệng , ý từ từ lan đến ánh mắt.
Sáng sớm hôm , mặt trời ló rạng cô tỉnh dậy, khi đánh răng rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất thể, cô lập tức khỏi nhà.
Cô đầu ngõ bắt một chiếc taxi tới phố Nam. Giờ vẫn đến giờ , trong trấn ngoài đợt lễ tết , ít khi xuất hiện tình trạng tắc đường. Thuận lợi tới phố Nam, lúc cô xuống taxi thì mới đến bảy giờ, bình thường tầm cô cũng mới dậy.
Phố Nam là nơi náo nhiệt nhất thị trấn, lúc quán ăn sáng vài xếp hàng chờ.
Cô cuối hàng, thò đầu menu dán tường. Cô đang nghĩ nên mua món gì ngon cho Quý Minh Sùng đây…
Anh thích ăn cay, mua cho một suất mì bò , thêm một bát tào phớ best-seller của quán, thêm cả một suất bánh bao xá xíu nữa nhỉ?
Lúc đang xếp hàng, đột nhiên ai đó khẽ vỗ vai cô. Cô đầu , chợt thấy một gương mặt xa lạ quen thuộc.
“Nguyễn Tố, nhớ tớ ?” Cô gái một tiếng, “Chúng là bạn cùng lớp hồi cấp hai nè, tớ là Trần Bội đây!”
Trần Bội…
Nghe thấy cái tên , Nguyễn Tố liên tưởng khuôn mặt với cô bạn cùng lớp ngày xưa, cô : “Hóa là , càng lớn càng xinh nên tớ mới nhận .”
Trần Bội thấy thế thì đưa tay lên sờ mặt, vui vẻ đáp: “Thật , vẫn xinh như hồi xưa , tớ liếc mắt một cái là nhận ngay. Sao về đây? Đợt tớ đang ở Bắc Kinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-228.html.]
Nguyễn Tố ừ một tiếng: “Tớ về chút việc, thì ?”
“Thôi đừng nữa, ba tớ cứ bắt tớ về, phiền c.h.ế.t mất. Ai ở cái nơi nhỏ bé cơ chứ.” Trần Bội phàn nàn, “Tốt nghiệp xong ba cứ bắt tớ về quê, tớ học đại học chuyên ngành sư phạm, khi về quê thì thi biên chế, giờ đang giáo viên ở trường tiểu học ngày xưa của chúng ý. Cơm đủ no, tiền đủ tiêu.”
“Cũng mà, công việc định còn ở gần ba .” Nguyễn Tố .
“Haiz, chỉ thể nghĩ thôi. À, giờ bạn trai ?” Trần Bội tò mò hỏi.
Gặp bạn cũ kiểu gì cũng thoát khỏi mấy chủ đề công việc, tiền lương và tình cảm.
Thấy Trần Bội hỏi thế, trong đầu Nguyễn Tố chợt hiện lên khuôn mặt của Quý Minh Sùng. Cô hồn, nhẹ giọng đáp: “Có một đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
Trần Bội ồ một tiếng, “Biết ngay thiếu theo đuổi mà. Người đó gì thế?”
Nguyễn Tố ngẫm nghĩ: “Phát triển dự án.”
Bởi vì cô trả lời như thế nên Trần Bội liên tưởng đến ông chủ lớn mà tưởng là nhân viên tinh trong xã hội, cô tỏ vẻ hâm mộ : “Tốt thật đó, chắc xứng đôi với lắm…”
Hai trò chuyện một lúc thấy tới lượt Nguyễn Tố. Nguyễn Tố gọi những món suy nghĩ trong lòng từ nãy.
Khi chủ quán chần thịt bò, Trần Bội cũng hiểu giờ lúc hàn huyên với Nguyễn Tố, khi thêm wechat, cô : “Nếu kết hôn thì nhớ mời tớ nhé, nhất định tớ sẽ xin nghỉ phép tới tham dự hôn lễ của !”
Nguyễn Tố mím môi , “Ok!”
Khi Nguyễn Tố đến phố Nam mua bữa sáng, Quý Minh Sùng cũng dậy từ sớm. Anh suy ngẫm về cuộc đời trong phòng nên khi đánh răng rửa mặt xong cũng ngoài. Đôi khi trùng hợp như thế, Nguyễn Tố mới tới đầu ngõ gọi xe thì Quý Minh Sùng cũng bước tiểu khu.
Trời còn sáng hẳn, sắp đến tháng 11, hửng đông đến sớm lắm.
Anh ngẩng đầu lên hướng nhà cô nâng tay thời gian, chắc giờ cô vẫn đang ngủ, thức giấc.
Anh định lên đánh thức cô nên tản bộ quanh tiểu khu một vòng, dường như thấy quá khứ của cô thông qua từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây.
Đi bộ một lát, thấy một ông cụ đang cầm chổi quét lá rụng, trong đầu bỗng nảy suy nghĩ, nhanh chân tới, lễ phép hỏi: “Ông ơi, ông thể cho cháu mượn chổi một lát ạ?”