Đậu Tương thừa nhận rằng một tuần gặp chú nó thấy nhớ.
Hai gặp Quý Minh Sùng ở trạm tàu cao tốc. Tuần , Quý Minh Sùng gửi xe trong bãi đậu xe ở trạm. Một tuần gặp, giờ gặp Quý Minh Sùng, ngoài mặt Nguyễn Tố cố tỏ bình tĩnh nhưng cũng chỉ cô nhịp tim của cô nhanh hơn nhiều. Hai dẫn Đậu Tương bãi đậu xe, lúc chuẩn len xe, Quý Minh Sùng đột nhiên với cô: “Anh khát, em lấy giúp chai nước trong cốp xe ?”
Nghe thấy , trong lòng Nguyễn Tố thoáng hồi hộp.
Không cô từng đến chiêu trò , tặng cho bạn gái một niềm vui bất ngờ nên chuẩn nhiều hoa và quà trong cốp xe tìm lý do để bạn gái mở cốp xe .
Chẳng lẽ Quý Minh Sùng cũng như thế?
Cô , tim đập thình thịch nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh gật đầu, cứng đờ xe. Đứng cốp xe, cô đưa tay thăm dò, khó nén hồi hộp mở cốp , cô tưởng sẽ thấy nhiều hoa, ngờ…
Quả thật trong cốp xe chỉ một chai nước khoáng.
Khoảnh khắc , cô rõ nên thở phào nhẹ nhõm là thất vọng. Cô cầm chai nước khoáng, đóng cốp xe đến cửa xe, đó mở cửa ghế phó lái. Đậu Tương đang đeo dây an ở ghế , cô đưa chai nước cho Quý Minh Sùng, giọng điệu điềm tĩnh: “Của đây.”
Quý Minh Sùng nhận lấy, uống một ngụm nước đó khởi động xe, chậm rãi lái khỏi bãi.
Khi hòa con đường chính trong thành phố, hình như nhớ gì đó, với Nguyễn Tố: “Trong hộp đựng đồ cái USB, em lấy giúp với.”
Đậu Tương vốn đang ngắm cảnh đêm bên ngoài thấy thì sang phàn nàn Quý Minh Sùng: “Chú tay dài , cứ nhờ Tố Tố suốt thế.”
Nguyễn Tố vội đáp: “Không , chú cháu đang lái xe mà, tập trung chứ.”
Nói xong, cô mở hộp đựng đồ bên cạnh , kết quả ngây ngẩn cả .
Bên trong nào USB mà là một chiếc vòng cổ. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu sườn mặt .
Khóe môi cong lên, như thể đắc ý vì thành công việc gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-244.html.]
“Cái ?” Không thể , trong đầu Nguyễn Tố đầu tiên nảy một suy nghĩ kỳ lạ viển vông, nháy mắt , cô còn tự hỏi liệu đây vòng cổ của phụ nữ nào đó để ?
May là Quý Minh Sùng tiếng lòng của con , nếu thể thấy đắc ý , chỉ hận Bắc Kinh đổ thêm trận tuyết nữa, thật sự oan quá mà.
Giọng trầm lắng, âm điệu cao, “Ừm, tặng em đó.”
Nguyễn Tố cầm lên, đặt mặt dây chuyền lòng bàn tay, nương ánh đèn quan sát rõ ràng.
Chiếc vòng gì đặc biệt, chủ yếu là mặt dây chuyền, hóa phỏng theo hình bóng đèn nhỏ, bên trong đính vài viên kim cương lấp lánh, khi lắc sẽ phát âm thanh vui tai.
Bóng đèn ư?
Nguyễn Tố tự nhiên nhớ đến buổi tối hôm đó, cô , sực nhận . Tối hôm , cô nghĩ đến tâm tư của , tưởng giấu sự rung động của bản kỹ, chẳng ngờ đều thấy hết.
“Cái là gì ạ?” Cô nhận thua, cố gắng để lộ cảm xúc thật của , bình tĩnh hỏi.
Quý Minh Sùng bật , “Phần thưởng đó.”
“Phần thưởng?”
“Phần thưởng cho một tuần muộn của em.”
Bọn họ đều là đầu yêu đương, Quý Minh Sùng hướng ngoại, tặng cho cô một chiếc vòng cổ thật nhưng nên thẳng thế nào, đành tìm cái cớ vụng về .
Nguyễn Tố còn gì, Đậu Tương chịu nữa, bắt đầu ầm ĩ: “Sao chỉ Tố Tố phần thưởng chú? Chú ơi cháu ạ? Cháu cũng học muộn, cháu phần thưởng ạ?”
Quý Minh Sùng: “….. Trẻ con còn đòi phần thưởng gì?”
Nguyễn Tố nghiêng đầu, để Quý Minh Sùng thấy đang trộm.
Nghe thấy thế, nét mặt Đậu Tương khó thể tin , “Trẻ con thì thưởng ạ? Chú công bằng!”