Chu Vũ Lam  nghỉ  sô pha, trong phòng  bật hệ thống sưởi, Nguyễn Tố mặc váy ngủ dài tay   thảm bên cạnh đang chuyên chú đan khăn quàng cổ.
 
“Đã bao nhiêu năm  tớ  thấy ai tự đan khăn quàng cổ.” Chu Vũ Lam uể oải .
 
Nguyễn Tố ngẩng đầu , “Tớ rảnh mà, giáo viên mỹ thuật cho nghỉ mấy hôm, dạo  tớ rảnh rỗi nên mới  thử đan khăn xem thế nào, tớ  từng đan khăn cho ai bao giờ.”
 
Chu Vũ Lam  cuộn len màu xám đậm ,  cần đoán cũng : “Đan cho Tổng giám đốc Quý chứ gì?”
 
“Ừm.” Nguyễn Tố khẽ đáp, “Hồi học cấp ba, tớ thấy mấy bạn ở phòng bên cạnh từng đan khăn quàng cổ, hình như  đan xong  dịp quan trọng nào đó để tặng cho  bọn họ thích.”
 
Chu Vũ Lam bật .
 
Nguyễn Tố buông que đan  tay xuống, hỏi Chu Vũ Lam: “Nếu tớ tặng khăn tự đan thì liệu  tầm thường quá  nhỉ?”
 
Mấy hôm  lúc Quý Minh Sùng còn  công tác, cô vô tình  ngang qua một cửa hàng bán len, ma xui quỷ khiến thế nào    mua mấy cuộn len,  còn mua thêm sách hướng dẫn…
 
Thật  suy nghĩ của cô  đơn giản, cô    thiếu mấy thứ  nhưng nhớ đến thời cấp ba ngày xưa, nhớ đến tâm trạng hân hoan của mấy bạn nữ khi đan khăn quàng cổ, cô cũng  trải nghiệm thử xem.
 
“Anh   cần thì  cứ đưa tớ.” Chu Vũ Lam  dậy, lên tiếng  đùa,  đó nghiêm túc  Nguyễn Tố, “Người thật lòng thích , lúc nhận  khăn quàng  tự tay đan nhất định sẽ   vui.”
 
Nguyễn Tố hỏi: “Thật ?”
 
Chu Vũ Lam gật đầu như giã tỏi, “Nếu    thích, nếu   vì sung sướng,  chắp tay thành hình chữ thập cảm tạ trời xanh vì  một  bạn gái như , thì  cứ lấy que đan  chọc mù mắt ảnh cho tớ.”
 
Nguyễn Tố : “Máu me quá.”
 
“Hừm,  thôi,  cần chọc mù mắt,  nhiều  cần  quyên tặng đôi mắt lắm. Mà  đang học quyền  đúng , đ.ấ.m   một cú chắc là  chứ?”
 
Nguyễn Tố xoa cằm, “Này cũng  đó.”
 
Cô sờ dây chuyền  cổ,  lẽ ở một mức độ nào đó, bọn họ suy nghĩ khá giống ,  chuẩn  quà và niềm vui bất ngờ cho cô, cô cũng thế.
 
Cảm giác cùng chung suy nghĩ  còn   hơn những gì cô từng nghĩ.
 
 cô cũng  lo lắng vì   nên tìm lý do gì để đưa khăn quàng cho .
 
Nên  hôm nay trời   hôm nay ánh trăng   nhỉ? Hay  đây là phần thưởng vì   nghiêm túc và chăm chỉ  việc?
 
Sau khi về đến nhà, Quý Minh Sùng vẫn đang  chuyện phiếm với Nguyễn Tố. Hôm nay  tắm  cũng  quên mang di động  toilet. Đứng  vòi hoa sen, nước ấm xua tan sự mệt mỏi của . Nghe thấy tiếng thông báo wechat,   tắm nữa, vươn tay lấy di động đang sáng màn hình  giá. Trên màn hình di động  vệt nước, nhưng  chẳng thèm quan tâm.
 
Nguyễn Tố: [Anh về nhà  ạ?]
 
Cô đang kiểm tra đó hả?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-247.html.]
Ôm suy nghĩ ,  định gửi định vị cho cô, nào ngờ  chú ý một chút nước  rớt từ  tóc xuống. Anh   kỹ, vô tình nhấn  phần video call.
 
Anh  tắt  ngay lập tức nhưng màn hình dính nước, ngón tay cũng ướt cho nên tốc độ phản ứng của di động  nhanh như .
 
Nguyễn Tố  mới trở về phòng, thấy Quý Minh Sùng gọi video tới, cô ngạc nhiên một chút  nhấn trả lời.
 
Tốc độ phản ứng của Quý Minh Sùng  nhanh,  đặt di động lên giá  dùng khăn che camera .
 
…..
 
Sau khi kết nối, Nguyễn Tố thấy màn hình bên  đen sì thì thắc mắc, hỏi : “Sao tối thế ?”
 
Quý Minh Sùng bình tĩnh tắt vòi hoa sen từ nãy,  để cô  thấy tiếng động trong toilet,  đáp: “Hình như camera hỏng .”
 
Nguyễn Tố a một tiếng: “Em nhớ em mới mua di động cho  thôi mà đúng ?”
 
“Ừm.” Quý Minh Sùng trả lời, “Để  mang  sửa.”
 
Nguyễn Tố phì , “Tiết kiệm thế ? Mua cái mới là  mà, để em mua cho .”
 
Quý Minh Sùng   tắt video call nhưng sợ như thế cô  nghĩ  vô tâm.
 
Trong lúc hai  đang  chuyện,    đến đập cửa toilet liên hồi, tiếng của Đậu Tương vang lên ngoài cửa: “Chú ơi, chú tắm gì mà lâu thế!! Chú nhanh lên !”
 
Nụ   mặt Quý Minh Sùng dần tắt ngúm: “…..”
 
Nguyễn Tố ở đầu dây bên  cũng  thấy tiếng của Đậu Tương, cô  phần ngạc nhiên,   tắm cũng gọi video cho cô á?
 
“Em   giải thích…”
 
Đậu Tương còn đang gọi cửa ở bên ngoài: “Chú!”
 
Mẹ Quý cũng giục: “Mình Sùng, con tắm xong ? Xong  thì  , Đậu Tương  nhịn  nữa .”
 
Nguyễn Tố  hồn, nhanh chóng ngắt kết nối video.
 
Quý Minh Sùng  thấy tiếng cuộc trò chuyện video   ngắt,  thở hắt ,  với hai  bên ngoài: “Nhất định hai bà cháu   thâm thù đại hận gì đó với con.”
 
Nguyễn Tố lăn lộn  giường, cô nghĩ chắc Quý Minh Sùng trượt tay.
 
Giây tiếp theo, Quý Minh Sùng gửi tin nhắn tới: [Hôm nay    mang họ Quý nữa.]
 
Cô  tin nhắn, nghĩ đến  nãy do Đậu Tương và  Quý thúc giục nên  mới  lật xe, cô ôm gối cố nhịn , một lát  cô nhắn : [Thế rốt cuộc di động của    hỏng thật  ?]
 
Quý Minh Sùng: [Nó  hỏng thì cũng  hỏng thôi.]