Không đến mấy hôm , khăn quàng của Nguyễn Tố còn đan xong cô nhận một tin tức.
Một giáo viên cũ từng dạy Nguyễn Tố đây khi nghỉ hưu tới đây dưỡng lão, gia đình họ sống ở một khá xa xôi, bình thường nội thành. Cô giáo và bạn già của thường trồng rau trong vườn, mỗi ngày trôi qua thanh nhàn thoải mái. mấy hôm sức khỏe của cô giáo vấn đề, mới viện về nhà. Tin tức do lớp trưởng tiết lộ.
Khi còn học, cô giáo quan tâm đến cô, trong mấy năm khi nhà họ Nguyễn nhận về, cô giáo còn bảo cô tới nhà cô đón năm mới.
Nhân lúc nghỉ, cô định tới nhà cô giáo một chuyến. Nhà cô giáo cách đây xa, cô vốn định một , nhưng khi cô kể, sáng sớm hôm đó Quý Minh Sùng lái xe tới đón cô là hai cùng . Đó là ân sư của cô, xuất phát từ lễ phép, cũng nên tới nhà thăm hỏi.
Sau khi lên xe, Nguyễn Tố nhận bữa sáng Quý Minh Sùng đưa báo địa chỉ nhà cô giáo.
Quý Minh Sùng đang chuẩn định hướng, thấy địa chỉ cô , tuyến đường, khỏi sửng sốt.
Nguyễn Tố thấy phản ứng gì thì hỏi: “Sao thế ạ? Hay tiện lái xe hả ?”
Quý Minh Sùng một nữa lấy bình tĩnh, đặt di động sang một bên. Một giọng nữ vang lên từ hệ thống định hướng, lắc đầu với Nguyễn Tố, giải thích: “Không gì, chỉ là thấy đường đó quen.”
Tất cả chỉ là trùng hợp thôi ?
Gần đây tìm theo dõi Nguyễn Mạn. Trong thời gian , hầu như ngày nào Nguyễn Mạn cũng bảo tài xế đưa cô loanh quanh con đường đó.
Giờ Nguyễn Mạn đang mang thai, tất nhiên thể phá thai , ai cũng đứa con trong bụng cô là của Lâm Hướng Đông. Cô bây giờ rảnh rỗi, thường xuyên đây đó, yên tĩnh một thời gian, cũng nhiều để mắt tới cô nữa.
Anh đoán thể Nguyễn Mạn sống nữa. Đương nhiên Nguyễn Mạn sống thật , cô sống như thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì tới . Anh chỉ mượn chuyện đó để chứng minh đời thật sự tồn tại.
Muốn đến nhà cô giáo Nguyễn Tố thì qua một con đường nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-248.html.]
Khi xe chạy qua, Nguyễn Tố vốn luôn chú ý tới tình hình giao thông mắt bỗng kêu lên: “Dừng , Minh Sùng, xem xem đằng ai đang ?”
Quý Minh Sùng chậm rãi dừng xe, khi xuống xe kỹ, quả nhiên hai thấy một ông bác trung niên ở bên vệ đường.
Nguyễn Tố từng học qua cách sơ cứu nhưng đều thực hành với hình nộm , đây là đầu tiên thực hành với thật. Nếu sơ cứu đúng cách thể khiến tình trạng của bệnh trở nên tệ hơn. Cô hít sâu một , đoán đột nhiên phát bệnh. Dù luyện tập cách sơ cứu vô nhưng cô vẫn căng thẳng đến nỗi mồ hôi đầy đầu, tóc cũng rối bù. Cuối cùng thể tới nhà cô giáo nữa, hai đưa tới bệnh viện gần nhất.
Sau một hồi cấp cứu, bác sĩ với bọn họ rằng đó là nhồi m.á.u cơ tim đột phát, may là đưa tới kịp thời, sơ cứu cũng đúng cách, nếu chắc đó qua khỏi.
Quý Minh Sùng vẫn đang trầm tư.
Thấy nọ , Nguyễn Tố thở phào nhẹ nhõm một cùng xuống ghế dài hành lang, “Anh xem tay em vẫn còn run , em sợ chết.”
Quý Minh Sùng đưa tay nắm lấy tay cô.
Quả nhiên tay cô vẫn đang run, run lạnh, chắc cô sợ lắm.
Bàn tay ấm áp khiến cô dần dần tỉnh táo .
“Anh đó, nghĩ gì thế?” Nguyễn Tố hỏi, cô chỉ nơi giữa hai hàng mày của , “Từ nãy đến giờ cứ cau mày thôi. Hay sợ bác sẽ đổ cho chúng ?”
Quý Minh Sùng , “ là một chút.”
Anh đang nghĩ mấy ngày qua Nguyễn Mạn luôn loanh quanh gần đó, chẳng lẽ là vì bọn họ cứu hôm nay ư? Nếu đúng là như thế, chắc chắn cô những chuyện sẽ xảy nhưng chắc chắn đó là ngày nào cho nên thời gian hôm nào cũng tới thử vận may. Vậy vấn đề ở đây là, trong phòng cấp cứu rốt cuộc là ai?
Lúc Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng đang chờ ở bệnh viện, ở bên , Nguyễn Mạn vác bụng bầu bước khỏi một bệnh viện khác. Đứa bé giày vò cô , 2, 3 tháng đầu tiên là nôn nghén, đến giai đoạn giữa cũng thoải mái, đến gần cuối thì mang bầu cực kỳ bất tiện. Hôm nay khi thức dậy, cô thấy tức n.g.ự.c rõ lý do, như sắp ngất vì khó thở. Đối với cô bây giờ, gì quan trọng bằng đứa nhỏ trong bụng. Cô gạt hết chuyện trong tay, tới bệnh viện kiểm tra tim thai và thở oxy, xác định vấn đề gì thì mới xuất viện. Nào ngờ cửa thấy tài xế của ở đó, cô thể tin , hỏi: “Sao ở đây? bảo tới bên mà?”